Pair of Vintage Old School Fru
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Đúng hai tuần lễ trước ngày Tổng thống Francis Xavier Kennedy nhậm chức, David Jatney rất bận rộn. Y muốn bỏ trốn ánh mặt trời quanh năm ở California, những giọng nói đầy thân thiện ở khắp nơi, ánh trăng, những bãi biển lồng lộng. Y cảm thấy như bị chìm ngập trong xã hội xung quanh, thế nhưng y chẳng muốn quay về nhà ở Utah và trở thành nhân chứng suốt ngày niềm hạnh phúc của bố mẹ y.
Irene đã dọn đến ở với y. Cô ta muốn tiết kiệm tiền thuê nhà để dành cho chuyến sang Ấn Độ. Một nhóm bạn của cô đã góp tiền thuê một chiếc máy bay và cô muốn đem cả con trai mình là Campbell đi theo họ.
David sửng sốt khi nghe Irene nói cho biết kế hoạch của cô. Cô đã chẳng hề hỏi ý y về chuyện dọn đến ở chung với y, cố chẳng qua chỉ muốn khẳng định quyền của cô được phép hành động như vậy. Quyền này dựa trên một sự thật là dạo này hai người gặp gỡ nhau một tuần ba lần để cùng đi xem phim và làm tình. Cô ta coi việc đó như chuyện bè bạn vẫn thường xử sự với nhau, cô ta coi y như bè bạn của cô ta ở California thường hay dọn đến ở chung với nhu tỏng một tuần lễ hoặc lâu hơn nữa. Đây không phải là thời kỳ đầu đầy hấp dẫn để rồi tiến tới hôn nhân mà chẳng qua chỉ là một hành động mang tính bè bạn. Cô ta không hề có ý áp đặt, làm cho cuộc sống hàng ngày của y bị một phụ nữ cùng đứa con trai nhỏ phá vỡ đảo lộn.
Điều David hoảng sợ nhất là Irene dự định cùng đem con trai sang Ấn Độ. Cô ta thuộc loại đàn bà nghĩ sao làm vậy. Cô ta tin chắc rằng số phận luôn mỉm cười với cô. David đã hình dung thấy trước đứa bé phải ngủ trên các đường phố ở Caltutta cùng hàng ngàn người nghèo mang đầy thứ bệnh tật ở thành phố đó.
David bị Irene và cách xử sự với con cô ta làm cho mê hoặc. Cô ta thường đưa con trai tới những cuộc hội họp chính trị, vì cô ta không thể lúc nào cũng bắt mẹ ngồi giữ cháu và cô ta quá kiêu hãnh không muốn thường xuyên phải nhờ vả mẹ. Đôi lúc Irene còn đem theo cả con đi làm, khi vườn trẻ phải nghỉ vì lý do nào đó. David thầm nghĩ rằng Irene hơi bị điên.
Nhưng Irene là một phụ nữ xinh đẹp và khi cô ta tập trung vào chuyện làm tình, cô ta thật nồng cháy. David được tận hưởng niềm vui khi sống bên Irene. Cô ta chăm lo chu tất mọi chi tiết trong cuộc sống hàng ngày và thực sự không gây chuyện rắc rối. Do đó David đã đồng ý để cô ta dọn đến ở với mình.
Đã xảy ra hai hậu quả hòan toàn bất ngờ đối với David: y trở nên bất lực và y bắt đàu tháy mến bé Campbell.
Để chuẩn bị cho Irene về ở chung nhà, David đã mua một chiếc rương to để cất giấu các khẩu súng, giẻ lau súng và đạn dược của y. Y không muốn chú bé năm tuổi vô tình lục lọi vũ khí của y. Cho tới lúc này, David Jatney đã kiếm được bằng cách này cách khác khá đủ súng ống để trang bị cho một tên kẻ cướp siêu hùng; hai khẩu súng có nòng xẻ rãnh xoắn, một khẩu súng lục tự động và cả một bộ sưu tập súng khác. Có một khẩu rất nhỏ, cỡ đường kính 22 ly mà y giấu trong bao da nhỏ trông giống một chiếc găng tay y bỏ vào túi áo vét. Ban đêm, y nhét nó dưới gối. Khi Irene và Campbell dọn đến, y bỏ khẩu 22 ly vào rương cùng với các khẩu khác và khóa chặt rương.
Suốt mấy tuần sau khi Irene dọn tới nhà David, cô ta vô cùng bận rộn. Cô ta đã nhận việc làm thêm và thức khuya để tham gai vào chiến dịch tái cử của Tổng thống; cô ta là một người rất nhiệt thành với Francis Kennedy. Cô ta có thể trao đổi về những chương trình xã hội mà Kennedy có thiện ý, cuộc đấu tranh của ông chống lại bọn giàu có ở Hoa Kỳ, cuộc đấu tranh của ông đòi cải tổ hệ thống lập pháp. David thì lại cho rằng cô yêu chính bản thân, giọng nói của con người Kennedy. Y tin chắc Irene hoạt động tong ban chỉ đạo chiến dịch bầu vử là vì đã mê tít Kennedy chứ không phải vì niềm tin chính trị.
Ba ngày sau Irene dọn tới, y vô tình ghé vào trụ sở ban chỉ đạo chiến dịch bầu cử tại Santa Monica, y thấy Irene đang cặm cụi ngồi bên máy vi tính, còn bé Campbell nằm thu lu trên sàn dưới chân mẹ. Chú bé nằm trong chiếc chăn túi, mắt mở thao láo.
- Để anh đưa bé Campbell về nhà và đặt nó lên giường ngủ, - David nói
- Nó nằm như thế này cũng được. – Irene đáp.
David lôi Campbell ra khỏi chiếc chăn túi. Chú bé mặc nguyên cả quần áo, chỉ cởi mỗi giày. Y nắm tay chú bé và cảm thấy làn da chú ấm áp và mềm mại, y thấy trong lòng mình rộn lên một niềm hạnh phúc.
- Anh đưa bé Campbell đi ăn pizza và bánh crem nhé, được không? – David bảo Irene.
Cô ta đang mải bận với chiếc máy vi tính, nên đáp cho qua chuyện:
- Anh đừng quá nuông chiều nó.
Nói xong Irene mỉm cười với David và ôm hôn Campbell.
- Anh thức đợi em nhé?
- Thức làm gì? – Irene vội nói, rồi nói tiếp: - Em sẽ về muộn.
David cầm tay Campbell bước ra ngoài. Y lái xe tới Đại lộ Moutana, dừng lại trước một quán ăn của Italia, gọi món pizza. Y ngồi nhìn Capbell ăn. David sung sướng ngồi nhìn chú bé ăn ngon lành.
Về đến nhà, David đưa Campbell lên giường ngủ. Y chuẩn bị chỗ ngủ cho mình ở ghế tràng kỷ, rồi bật dài vô tuyến, mở nhỏ tiếng.
David ngưỡng mộ ngắm người đang phát biểu trên màn ảnh vô tuyến. Y mơ ước trở thành một vị anh hùng đầy quang vinh như Kennedy. Nhân viên An ninh mặt lạnh như tiền lởn vởn ở phía sau ông ta. Kennedy thật an tòan, thật là giàu sang, thật đáng yêu. David mơ ước là Francis Kennedy.
Y nghĩ tới Irene và tình cảm của y đối với cô ta. Y chưa bao giờ thực sự yêu cô ta. Y nghĩ tới Campbell. Chú bé bây giờ đã gọi y là chú Jat và thường đặt bàn tay nhỏ bé của chú vào lòng bàn tay y. Jatney đón bàn tay chú. Y yêu mến sự ngây thơ đầy tình cảm chú bé dành cho y mà Irene chẳng bao giờ thể hiện ra. Suốt hai tuần lễ này y quyến luyến Campbell và thực sự yêu mến chú.
David bị mất việc làm ở trường quay. Người ta không còn nhận kịch bản của y nữa. Trước khi cho y nghỉ hẳn, y nhận được một ngân phiếu năm ngàn đô la. David đưa Irene coi tờ ngân phiếu và có nhã ý muốn tặng Irene nửa số tiền để cô ta có thể đi ngay chuyến du lịch sang Ấn Độ, nhưng Irene đã từ chối. – Em thường chỉ tiêu tiền của chính em làm ra, em lao động để sống, - cô ta bảo, - Nếu em nhận tiền của anh, anh sẽ nghĩ rằng anh có quyền hành đối với em. Hơn nữa, anh thực sự muốn làm điều đó với Campbell, chứ không phải cho em.
David ngạc nhiên khi thấy Irene từ chối và lại còn tuyên bố thẳng tình cảm của y đối với Campbell. Thực sự, y chỉ muốn giúp hai mẹ con Irene để được sống độc thân và mơ mộng về tương lai.
Sau đó Irene hỏi y sẽ làm gì nếu cô ta nhận nửa số tiền đó và đi Ấn Độ, y sẽ sử dụng nửa kia số tiền ra sao.
- Anh muốn được ngắm nhìn đất nước, muốn dự lễ nhậm chức của Kennedy. Lái xe đi dọc khắp đất nước, được tận mắt thấy đất nước Hoa Kỳ. Ngoài ra anh còn muốn được thấy tuyết và đwocj cảm thấy một cái lạnh thực sự, - David nói.
Irene suy nghĩ một lát rồi nói:
- Ý hay đấy. Em cũng muốn được thấy Kennedy. Đối với Campbell, được thấy đất nước, thấy tất cả các bang khác nhau thì cũng là điều hay đấy. Chúng ta sẽ cho xe của anh kéo theo xe tỏa của em, như vậy đỡ tốn tiền ngủ khách sạn.
Irene có một xe toa nhỏ chất đầy các giá sách và chiếc giường ngủ Campbell hồi nhỏ.
David cảm thấy như mình bị đánh bẫy khi họ khởi hành lên đường. Irene lái xe, cô ta thích lái xe. Campbell ngồi giữa hai người, một tay nắm tay David.
David đã chuyển nửa số tiền y dnàh cho Irene vào tài khoản của cô ta ở nhà băng để cô ta chi cho chuyến đi Ấn Độ, bây giờ số tiền hia ngàn rưởi đô la của y phải chi cho ba người chứ không phải chỉ riêng cho mình. Vật duy nhất an ủi y là khẩu 22 ly giấu kín trong chiếc găng da để trong túi áo vét. Miền Đông Hoa Kỳ có quá nhiều bọn trộm cướp và lũ mất trí, y phải che chở Irene và Campbell.
Bốn ngày đầu, David coi đấy là một thời gian tuyệt vời. Tối đến y ngủ ngoài trời còn Irene và Capbell ngủ trong toa xe. Sau đó do càng đi xa trời càng lạnh, tối đến họ phải thuê khách sạn ngủ. Nhưng, lúc tới ngủ tại một khách sạn ở Kentucky thì họ bắt đầu gặp chuyện rắc rối.
Tại đây Irene gặp một người bán hàng và bỏ đi chơi với anh ta và hai thanh niên mãi tận gần nửa đêm mới về. David nổi khùng đã dùng súng đuổi mấy tên kia. Bọn thanh niên hoảng sợ bỏ chạy vội. Y quay về mắng nhiếc Irene. Cô ta bình tĩnh đáp lại:
- Tôi phải đi kiếm một người nào để ngủ chứ, anh bất lực, ngủ sao được.
Sáng sớm ngày Neol hôm sau, y ngủ dậy sớm và đứng nhìn hai mẹ con Irene và Campbell nằm ôm nhau ngủ. Y vẫn mang khẩu súng nhỏ trong túi áo y đưa tay vào túi lần sờ lứp da mềm mại của chiếc “găng” – Bắn chết hai mẹ con lúc này thật dễ dàng, David thầm nghĩ.
Ba ngày sau họ tới thủ đô của đất nước. Chờ cho đến ngày lễ nhậm chức, họ còn khá nhiều thời gian. David vạch ra tuyến đường họ sẽ đi tham quan. Sau đó y vẽ bản đồ mà cuộc diễu hành nhậm chức sẽ đi qua. Cả ba người sẽ đi xem Francis Kennedy đọc lời thề nhậm chức Tổng thống Hoa Kỳ.


Vào ngày lễ nhậm chức, Jefferson đã đánh thức Tổng thống Hoa Kỳ, Francis Xavier Kennedy dậy lúc bình minh để chuẩn bị và ăn mặc chỉnh tề. Ánh sáng màu xám trong buổi ban mai thực sự bị nhuộm đỏ màu anh đào vì cơn bão tuyết bắt đầu nổi gió. Những bông tuyết trắng lớn rơi phủ bầu trời thành phố Washington và qua lớp kính chống đạn trên các ô cửa số phòng rửa mặt, Francis Kennedy thấy bản thân như bị cầm tù trong đám bông tuyết đó, tựa hồ như đang bị cầm tù trong một quả cầu thủy tinh. Ông hỏi Jefferson:
- Anh có mặt trong đoàn diễu hành không?
- Dạ, thưa Tổng thống không ạ - Jefferson đáp. Tôi phải cố thủ trong Nhà Trắng, - anh ta nắn lại chiếc cravát của Kennedy. – Mọi người đang đợi Tổng thống tại Phòng Red dưới nhà.
Khi Kennedy đã chuẩn bị xong, ông bắt tay Jefferson và bảo:
- Anh chúc tôi gặp may mắn đi!
Jefferson tiễn Tổng thống ra tận thang máy. Hai nhân viên An ninh đón ông đưa xuống lầu trệt.
Mọi người đang đợi ông ở Phòng Red. Phó Tổng thống Helen Du Pray mặc bộ đồ xa tanh trắng cực kì lộng lẫy. Tham mưu của Tổng thống ăn mặc theo kiểu nghi lễ giống hệt như Tổng thống. Arthur Wix, Oddblood Gray, Eugene Dazzy và Christian Klee đứng quây quanh Tổng thống, vẻ mặt họ trịnh trọng và căn thẳng phù hợp với một ngày quan trọng như hôm nay. Francis Kennedy mỉm cười với họ. Phó Tổng thống của ông và bốn người đàn ông này là gia đình của ông.

Khi Tổng thống Francis Kennedy bước ra khỏi Nhà Trắng, ông ngạc nhiên trước biển người trào đầy các đường phố. Ông chưa bao giờ thấy người đông đến như vậy, nên đã gọi Eugene Dazzy lại gần và hỏi:
- Có bao nhiêu người ở đây?
Dazzy đáp:
- Quá nhiều hơn chúng ta tưởng. Có lẽ phải cần tới cả tiểu đoàn hải quân mới có thể giúp ta giải quyết vấn đề giao thông.
- Không, - Tổng thống bảo. Ông ngạc nhiên thấy Dazzy trả lời câu hỏi của ông cứ như thể quần chúng là kẻ thù không bằng. Ông nghĩ rằng đây là một thắng lợi lớn, sự chứng minh về tất cả những điều ông đã làm kể từ sau những thảm họa ngày Chủ Nhật Phục Sinh năm ngoái.
Francis Kennedy chưa bao giờ cảm thấy tự tin như lúc này. Ông đã nhìn nhận thấy trước mọi việc xảy ra, cả thảm họa lẫn thắng lợi lớn. Ông đã có những quyết định đúng đắn và đã giành thắng lợi. Ông đã chế ngự được các kẻ thù của mình. Ông đưa mắt nhìn đám người rất đông và thấy vô cùng yêu quí nhân dân Hoa Kỳ. Ông sẽ giải thoát họ khỏi nỗi ưu phiền đau khổ của họ. làm tỏng sạch bản thân trái đất.
Chưa bao giờ Francis Kennedy cảm thấy đầu óc mình tỉnh táo, bản năng mình lại chân thành như lúc này. Ông đã chế ngự được nỗi đau về cái chết của vợ ông, về việc con gái ông đã bị giết. Nỗi buồn tích tụ trong cân não của ông đã được rửa sạch. Lúc này ông gần như hòan toàn hạnh phúc.
Xem ra ông đã chế ngự được số phận và nhờ sự bền chí và cách nhìn nhận của chính bản thân đã làm cho cái hiện tại và cái tương lai vinh quang trở thành hiện thực.

David Jatney đã đăng ký tên mình và Irene cùng Campbell vào sổ tạm trú tại một khách sạn nhỏ nằm cách Washington trên hai chục dặm vì các khách sạn trong nội thành đã hết sạch phòng, không còn chen chân vào được. Hôm trước ngày lễ nhậm chức, họ đã lái xe vào Washington để tham quan các công trình kiến trúc, Nhà Trắng, Đài kỷ niệm Lincoln và tất cả các danh lam thắng cảnh khác ở thủ đô. Đồng thời David đã đi thăm dò trước lộ trình của đoàn diễu hành nhậm chức sẽ qua để tìm một chỗ đứng sẵn xem cho rõ.
Vào ngày lễ lớn, họ dậy vào lúc bình minh và ăn điểm tâm ở một quán ngoài đường. Sau đó họ quay về khách sạn, mặc quần áo đẹp nhất. Irene đã ăn mặc và chải đầu rất cẩn thận, trái với lệ thường. Cô ta mặc chiếc quần jin màu nhạt tuyệt nhất, chiếc áo sơ mi đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo len dài tay màu xanh lá cây. David chưa từng thấy Irene mặc bộ này bao giờ. Y tự hỏi không biết cô ta đã cất kỹ để dành hay mới mua nó ở Washington? Irene bỏ ra ngòai mấy tiếng đồng hồ, để Campbell cho y trông giữ.
Tuyết rơi cả đêm, mặt đất phủ đầy tuyết trắng xóa. Những bông tuyết lớn lởn vởn bay trên không. Sáng nay còn nhiều thời gian rảnh rỗi chờ cho tới lúc bắt đàu lễ nhậm chức nên David dẫn Campbell ra sân sau khách sạn chơi. Chú bé rất thích khi thấy tuyết nhiều như vậy. Chú gom tuyết lại, đắp một hình nhân.
Một lát sau Irene quay về, cô ta bảo David:
- Em có chuyện muốn trao đổi với anh. Em vừa đi thăm một số người ở Washington đây. Bè bạn của em ở California dặn em khi tới đây sẽ đến thăm họ. Mấy người này sắp sang Ấn Độ. em và Campbell sẽ cùng đi với họ. Em sẽ thu xếp bán chiếc xe toa, nhưng sẽ trao tiền đưa anh mua vé máy bay quay về Los Angeles.
David tình cờ đút tay vào túi áo chống gió. Tay y đụng phải chiếc “găng” da trong có giấu khẩu súng lục 22 ly và đúng lúc đó, y đã hình dung thấy Irene ngã sóng soài dưới đất, máu cô ta nhuôm đỏ tuyết.
Cơn tức giận đã làm cho y thấy bối rối khó xử.
- Anh chớ nên giở trò điên rồ, - Irene bảo. – Anh đâu có thấy thích em ở điểm nào. Nếu không có Campbell, anh đã đá em rồi.
Nói xong, Irene mỉm cười, vẻ hơi nhạo báng như pha chút buồn bã.
- Đúng, - David Jatney bảo. – Em chẳng nên đem theo thằng bé tới những nơi quỷ quái nào em thấy thích. Em nên ở lại trong nước chăm sóc nó thì hơn.
Mấy lời vừa rồi làm Irene nổi cáu:
- Campbell là con trai em, - cô ta bảo. – Em sẽ nuôi dậy nó khôn lớn thế nào là ý của em. Nếu em muốn, em có thể đưa nó lên tận Bắc Cực.
Irene ngừng lời một lát rồi nói tiếp:
- Anh chẳng hiểu gì về chuyện này cả. Và theo em, anh đã bắt đầu truyền cho nó tí chút cái tính kỳ quặc của anh rồi đấy.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20]
[21][22][23][24][25][26][27][28][29][30]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM