Polaroid
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Dana bước vào phòng Tom Hawkins. “Tom, tôi mang đến anh chuyện thú vị đây. Trước khi Frank Lonergan bị giết, anh ấy đã đến nhà Carl Gorman, một nhân viên của khách sạn Monroe Arms. Gorman, sau đó bị giết trong một vụ ĐƯỢC CHO là tai nạn tàu thuyền. Anh ta sống với chị gái. Tôi muốn đưa nhóm quay phim đến đó ghi hình cho bản tin 10 giờ tối nay. “
“Cô không cho đấy là vụ tai nạn tàu thuyền?”
“Không. Có quá nhiều sự trùng hợp.”
Tom Hawkins ngẫm nghĩ. “Được, tôi sẽ sắp xếp.”
“Cám ơn anh. Địa chỉ đây. Tôi sẽ gặp nhóm quay phim ở đó. Tôi về nhà thay đồ đã.”
Vừa đẩy cửa vào, Dana chợt có cảm giác bất an. Đó là cảm giác đã hơn một lần xuất hiện trong người nàng, hồi ở Sarajevo; cảm giác báo trước sự nguy hiểm. Ai đó đang ở đây? Nàng đi khắp nhà, chậm rãi, cảnh giác, kiểm tra tất cả các tủ. Không bị mất gì. “Chỉ là mình tưởng tượng thôi,” Dana nhủ thầm. Nhưng nàng không tin đó chỉ là tưởng tượng.
Khi Dana tới ngôi nhà chị gái Gorman thì chiếc xe săn tin điện tử đã có mặt. Đó là chiếc xe tải lớn với cần ăng ten trên nóc và các thiết bị điện tử phức tạp ở trong. Andrew Wright, phụ trách âm thanh và Vernon Mills, quay phim, đang đợi nàng.
“Chúng ta sẽ phỏng vấn ở đâu?” Mills hỏi.
“Tôi muốn làm trong nhà. Tôi sẽ gọi các anh khi sẵn sàng.”
“Được.”
Dana bước tới gõ cửa. Chỉ vài giây, Marianne Gorman đã xuất hiện. “Chị cần gì?”
“Tôi là...”
“À! Tôi biết chị là ai rồi. Tôi đã thấy chị trên TV.”
Vâng, chúng ta có thể trò chuyện vài phút được không?” Dana hỏi.
Marianne Gorman lưỡng lự. “Vâng. Mời chị...” Dana đi theo chị ta vào phòng khách.
Marianne Gorman mời Dana ngồi. “Về em trai tôi phải không? Nó đã bị giết. Tôi biết điều này.”
“Ai giết anh ấy?”
Marianne Gorman nhìn ra chỗ khác. “Tôi không biết.”
“Có phải Frank Lonergan đã đến gặp chị không?”
Người phụ nữ nheo mắt. “Hắn đã lừa tôi, để tôi nói cho hắn nghe chỗ em trai tôi... và...” Mắt chị ta ngấn lệ. “Giờ thì Carl đã chết.”
“Lonergan nói gì với chị?”
“Hắn nói là người của IRS, thuế má gì đó.”
Dana nhìn chị ta. “Nếu không phiền, tôi muốn có một cuộc phỏng vấn ngắn với chị để đưa lên TV. Chị chỉ cần nói về cái chết của người em trai và chị cảm thấy thế nào về tội ác đó tại thành phố này.”
Marianne Gorman gật đầu. “Thế thì được.”
“Cám ơn chị.” Dana ra cửa vẫy Vernon Mills. Anh xách máy quay đi tới, Andrew Wright theo sau.
“Tôi chưa từng làm như thế này bao giờ.” Marianne nói.
“Chị không phải lo lắng gì cả. Chỉ ngồi và nói. Trong vài phút thôi.”
Vernon bước vào phòng khách, hất hàm. “Cô muốn quay ở đâu?”
“Chúng ta quay tại đây, trong phòng khách này.” Nàng chỉ vào góc phòng. “Anh đặt máy quay ở đó.”
Vernon làm theo rồi quay lại chỗ Dana và Marianne. Anh cài micro lên áo 2 người . “Chị hãy bật lên lúc nào chị sẵn sàng nói.”
Marianne chợt kêu lên. “Không! Khoan đã! Tôi xin lỗi. Tôi... tôi không thể.”
“Tại sao vậy?” Dana hỏi.
“Điều này... điều này rất nguy hiểm. Tôi có thể... nói riêng với cô được không?”
“Vâng.” Dana nhìn Vernon và Wright. “Các anh cứ để máy quay đấy. Tôi sẽ gọi sau.”
Vernon gật đầu. “Chúng tôi ở trong xe.”
Dana quay sang Marianne Gorman. “Tại sao lên TV chị lại gặp nguy hiểm?”
Marianne lưỡng lự nói. “Tôi không muốn chúng thấy tôi.”
“Ai? Chúng là ai?”
Marianne nuốt nước bọt. “Carl đã làm điều mà cậu ấy... Cậu ấy không nên làm. Carl đã bị giết vì thế. Mấy gã đã giết cậụ ấy lại sẽ giết tôi mất. “ Chị ta run rẩy.
“Carl đã làm gì?”
“Ôi, lạy chúa, tôi đã van xin nó đừng làm thế.” Marianne than vãn.
“Đừng làm gì?” Dana hỏi dồn.
“Nó... nó đã viết thư tống tiền.”
Dana ngạc nhiên. “Thư tống tiền?”
“Phải. Hãy tin tôi, Carl người tốt. Chỉ là vì nó thích... nó thích những thứ đắt tiền mà với đồng lương của nó, không thể đáp ứng nổi. Tôi không khuyên can nổi nó. Nó bị giết vì bức thư đó. Tôi biết chuyện này. Chúng đã tìm thấy nó. Đã giết nó. Và chúng biết tôi ở đâu. Tôi rồi cũng sẽ bị giết mất thôi.” Chị ta nức nở. “Tôi... Tôi không biết phải làm gì.”
“Hãy kể cho tôi về bức thư...”
Marianne Gorman thở thất sâu. “Em trai tôi chuẩn bị đi nghỉ. Nó để quên áo khóac ở khách sạn Monroe Arms, nơi nó làm việc. Vì muốn mang áo theo nên nó đã quay lại lấy. Và ở gara, nó thấy cửa thang máy riêng dẫn lên dẫy phòng đế vương mở ra. Carl kể rằng đã nhận ra một người đàn ông nổi tiếng, và nó rất ngạc nhiên hơn bởi người đàn ông đó còn quay lại đêû lau chùi cẩn thận những nút bấm cửa thang máy. Chắc để xóa dấu tay. Nó nghĩ vậy. Lúc đó nó đâu biết chuyện gì đã xảy ra. Rồi hôm sau, nó đọc được tin cô gái tội nghiệp bị giết, và nó biết người đàn ông kia chính là thủ phạm”... Marianne ngập ngừng. “Và nó đã gửi thư tới Nhà Trắng...”
Dana bàng hoàng song cố từ tốn hỏi lại. “Nhà Trắng ư?”
“Vâng.”
“Cậu ấy gửi thư cho ai?”
“Cho người đàn ông nó nhìn thấy trong nhà xe. Cô biết không? cái người bịt băng đen ở một bên mắt ấy. Tên ông ta là Peter Tager.”


Qua các bức tường của văn phòng, hắn có thể nghe rõ tiếng xe cộ qua lại trên đại lộ Pennsylvania bên ngoài Nhà Trắng, rồi hắn dần dần nhận thức được thực tế chung quanh. Peter điểm lại mọi chuyện xảy ra và thấy hài lòng vì mình đã an toàn. Tổng thống Oliver Russell sắp bị bắt vì tội giết người, dù ông ấy không là hung thủ. Rồi phó tổng thống Melvin Wicks sẽ trở thành tổng thống. Thượng nghị sĩ Davis thì không kiểm soát được tổng thống Wicks. Và mình không có liên quan tới bất cứ cái chết nào cả, Tager nghĩ.
Tối nay có buổi lễ cầu nguyện, Peter Tager đang chờ đến giờ làm lễ. Mọi người đều thích nghe hắn nói về tôn giáo và quyền lực của tôn giáo. Họ bảo hắn có tài hùng biện.
Peter Tager biết đến tình dục từ năm 14 tuổi. Chúa đã đày dọa hắn bằng cách bắt hắn có 1 ham mê vô độ đối với phụ nữ. Tai nạn cướp đi một mắt Tager, hắn nghĩ là mình mất đi nét quyến rũ với người khác giới. Trớ trêu thay, các cô lại bảo cái băng đen bịt một bên mắt kia nom rất gợi tình. Thêm nữa, Chúa Trời lại ban cho hắn sự quyến rũ đặc biệt qua cách nói năng, xử sự với các cô gái, để các cô có thể dâng hiến cho hắn, ngay từ lần gặp đầu tiên, ở bất kỳ đâu: ghế sau ôtô, kho thóc, góc công viên... nói chi đến phòng ốc giường nệm đàng hoàng. Không may là hắn đã làm một trong số các cô–qua–đường đó mang bầu và buộc phải cưới cô ta để rốt buộc thêm vào mình 2 đứa con gái. Gia đình trở thành gánh nặng với hắn, kìm hãm ham muốn nhục dục của hắn lại. Nhưng cũng có cái hay. Gia đình lại trở thành vỏ bọc hữu hiệu che giấu những chuyện sa đọa của hắn. Hắn đã từng nghiêm túc nghĩ đến ý định xin vào ngành cảnh sát, nhưng rồi hắn lại gặp nghị sĩ Todd Davis và trở thành tay chân thân tín của ông ta. Cuộc đời hắn rẽ sang một hướng khác. Sân khấu của hắn nay là chính trường. Rộng hơn, quyền lực nhiều hơn, cũng lắm cơ hội hơn cho thói háo sắc của hắn.
Thoạt đầu, không hề có trục trặc gì trong quan hệ vụng trộm của hắn với các cô gái. Rồi một người bạn khoe với hắn lọ thuốc gây ảo giác có tên là Ecstasy. Hắn nghi hoặc. Người bạn bèn tặng luôn hắn. Hắn đã cùng Lisa Burnette, một con chiên ngoan đạo, chia sẻ lọ thuốc đó trong nhà thờ ở Frankfort. Rủi ro xảy ra. Người ta tìm thấy xác Buernette trên sông Kentucky.
Tai nạn tiếp theo đến với Miriam Friedland, nữ thư ký của thống đốc Oliver Russell. Cô ta bị phản ứng và hôn mê. Không phải lỗi của mình, Peter Tager quả quyết. Mình cũng dùng nó nhưng có sao đâu? Rõ ràng Miriam đã cùng lúc sử dụng quá nhiều loại thuốc.
Sau đó tất nhiên là đến Chloe Houston. Hắn gặp cô bé trong Nhà Trắng khi cô đang tìm phòng vệ sinh nữ. Chloe đã nhận ra hắn từ xa và rất ấn tượng.
“Ngài là Peter Tager! Em nhìn thấy ngài trên TV suốt.”
“À, tôi rất vui. Tôi có thể giúp gì được cô?”
“Em đang tìm phòng vệ sinh”. Cô gái trẻ trung và rất xinh đẹp
“Trong Nhà Trắng không có phòng vệ sinh chung đâu, thưa cô.”
“Ôi trời.”
Hắn chợt lóe lên một âm mưu. “Tôi nghĩ có thể giúp cô. Đi theo tôi.” Hắn dẫn cô lên tầng trên chỉ cho cô phòng tắm riêng rồi đợi bên ngoài. Khi Chloe ra, hắn hỏi. “Cô mới đến Washington à?”
“Vâng.”
“Sao cô không để tôi chỉ cho cô thấy Washington thật sự nhỉ? Cô có muốn vậy không?” Hắn nhận thấy cô bé ngẩn cả người ra.
“Em... chắc chắn là em muốn... nếu không phiền lắm...”
“Với một người đẹp như cô ư? Chẳng phiền chút nào cả. Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bữa cơm tối nay nhé?”
Chloe mỉm cười “Nghe tuyệt quá.”
“Tôi đảm bảo với em rằng sẽ rất tuyệt. Song em không được nói cho bất cứ ai biết là chúng ta đã gặp nhau nhé! Chỉ là bí mật của 2 ta thôi.”
“Em sẽ không nói. Em hứa.”
“Tôi có cuộc gặp mặt cấp cao với chính phủ Nga tại khách sạn Monroe Arms vào tối nay.” Hắn có thể thấy được cô bé đang mê mẩn. “Chúng ta có thể ăn tối tại dãy phòng đế vương ở đó. Sao em không đến đó gặp tôi lúc 7 giờ tối nhỉ?”
Cô gái nhìn hắn, gật đầu một cách thích thú. “Được, em sẽ có mặt đúng 7 giờ.”
Hắn bày cho Chloe cách đến được dẫy phòng sang trọng đó. “Sẽ chẳng khó khăn gì đâu. Chỉ cần gọi tôi là em đã đến.”
Và Chloe đã làm đúng vậy.
Đầu tiên, Chloe Houston cũng hơi lưỡng lự. Khi thấy Peter ôm ghì lấy cô, đôi mắt tìm kiếm môi cô, Chloe vùng ra và nói. “Đừng. Em vẫn còn là con gái đấy.”
Thật như đổ thêm dầu vào ngọn lửa dục vọng đang bừng bừng trong hắn. “Xin lỗi. Anh không hề muốn em làm những gì mà em không muốn!”
Câu nói khiến Chloe an tâm hẳn. Hắn còn nói thêm. “Chúng ta chỉ ngồi trò chuyện thôi nhé.”
“Anh thất vọng à?”
Tager nắm luôn lấy tay Chloe. “Không hề, cưng của anh.”
Rồi hắn đứng dậy, ra quầy rượu, lấy xuống lọ Ecstasy và rót ra 2 ly. Hắn mang tới, đưa một cho Chloe.
“Gì vậy?” cô bé hỏi.
“Ruợu ngon. Sẽ rất sảng khoái. Cạn l ly!” Hắn cầm ly ruợu nốc cạn rồi nhìn Chloe uống cạn ly của mình. “Được đấy!”Chloe nói.
Hắn trò chuyện nhăng cuội với cô bé, chờ thuốc phát huy hiệu lực. Khoảng nửa tiếng sau, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Chloe, hôn vào môi cô. Chloe hôn trả, nghiến ngấu. Hắn đặt tay lên khuy áp Chloe. “Cởi ra nhé?” Hắn nói.
“Vâng.” Peter dõi theo Chloe đi vào buồng tắm, rồi cũng bắt đầu cởi quần áo mình ra. Sau vài phút Chloe bước ra, trần truồng. Hắn thích thú ngắm nhìn cơ thể trẻ trung, quyến rũ của cô. Chloe trèo lên giường, nằm xuống bên hắn. Làm tình với Chloe hắn thấy đặc biệt thích thú. Sự vụng về và trinh trắng của cô bé làm khoái cảm của hắn tăng bội phần.
Hắn vừa định tiếp tục lần thứ 2 thì bỗng Chloe ngồi bật dậy.
“Em có sao không, cưng?”
“Em... em ổn thôi. Em chỉ thấy hơi...” Cô bé bám chặt thành giường một lúc, “Em sẽ quay lại ngay.”
Chloe bước xuống sàn. Peter nhìn theo. Bất chợt cô bé trượt ngã, đầu đập vào góc bịt sắt của chiếc bàn.
“Chloe!” Hắn nhảy ra khỏi giường, hốt hoảng đến bên Chloe.
Không thấy tim cô bé đập. Ôi, Chúa ơi, hắn nghĩ. Sao em có thể làm thế với anh cơ chứ? Đó không phải lỗi của mình. Cô ấy bị trượt chân mà... Hắn nhìn quanh. Họ không thể tìm thấy dấu vết của mình ở đây được. Hắn nhanh chóng mặc quần áo, vào buồng tắm, lấy một cái khăn nhúng nước rồi bắt đầu lau chùi tất cả những chỗ hắn có thể đã chạm tới. Hắn lấy ví của Chloe, xem xét xung quanh để chắc chắn rằng không còn một dấu vết nào chứng tỏ hắn đã ở đây. Xong việc, hắn đi thang máy xuống gara. Điều cuối cùng hắn làm là quay lại xoá dấu tay y tên các nút của thang máy. Khi Paul Yerby bị hỏi cung, Peter Tager đã dùng quan hệ của mình để khử đi mối hiểm họa. Sẽ chẳng ai có thể nghĩ Tager lại liên quan đến cái chết của Chloe.
Và rồi bức thư tống tiền được gởi tới. Carl Gorman, nhân viên khách sạn, đã nhìn thấy hắn. Peter cho Sime đi thanh toán Gorman, với lý do là để bảo vệ tổng thống.
Vậy là đã chấm dứt được rắc rối?
Nhưng lạt xuất hiện nguy cơ Frank Lonergan sẽ tìm ra sự thật. Vậy cũng cần khử nốt anh ta. Giờ lại xuất hiện một phóng viên tọc mạch khác cần giải quyết. Song cũng chỉ còn 2 mối hiểm họa: Marianne Gorman và Dana Evans.
Và Sime đang trên đường tới đưa cả 2 sang bên kia thế giới.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20][21][22]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM