Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Chinita Macri tức phát điên. Cô đang ngồi trên hàng ghế sau, chiếc xe hòm của hãng BBC đang đỗ ở góc phố Via Tomacelli.
Gunther Glick đang săm soi bản đồ thành Rome, rõ ràng là đã bị mất phương hướng. Đúng như cô e ngại, người báo tin bí hiểm kia đã gọi lại, và lần này họ đã có thông tin cụ thể.
- Piazza Del Popolo. - Glick lẩm bẩm. - Đó là nơi chúng ta cần đến. Ở đó có nhà thờ, và bên trong là bằng chứng.
- Bằng chứng gì? - Chinita dừng tay lau ống kính máy quay, quay sang hỏi - Bằng chứng rằng một vị Hồng y Giáo chủ đã bị giết hại à?
- Anh ta nói chính xác như thế đấy.
- Anh tin anh ta thật đấy à?
Như bao lần khác, Chinita ước gì cô được là người đưa ra quyết định. Tuy nhiên, kỹ thuật viên camera luôn luôn phải tuân theo mọi ý tưởng kỳ quặc của các phóng viên. Nếu Gunther Glick muốn nghe theo sự chỉ dẫn của nhân vật nào đó qua điện thoại, thì Macri chỉ là một con chó bị xích vào dây của anh ta.
Chinita quan sát Glick. Anh ta đang ngồi trên ghế lái xe, có vẻ quyết làm bằng được chuyện này. Chắc chắn cha mẹ anh ta đều là diễn viên hài và đang lúc phẫn chí nên đặt cho anh ta cái tên Gunther Glick. Chả trách anh chàng lúc nào cũng sôi sùng sục muốn thể hiện bản thân mình. Tuy nhiên, dù vô cùng hăm hở và háo hức, Glick vẫn chỉ là một anh chàng làng nhàng và tầm thường… nhưng dễ mến. Gần giống như Hugh Grant.
- Hay là chúng ta quay lại nhà thờ St. Peter? - Macri cố tỏ ra nhẹ nhàng. - Sau đó chúng ta xác minh lại tin này cũng được mà. Mật nghị Hồng y đã bắt đầu được một giờ rồi. Nhỡ các Hồng y công bố quyết định đúng lúc chúng ta vắng mặt thì sao?
Glick dường như không muốn nghe thấy gì.
- Tôi nghĩ là chúng ta sẽ phải rẽ phải ngay ở chỗ này. - Anh ta xoay tấm bản đồ, rồi tiếp tục săm soi. - Đúng rồi, rẽ phải ở đây… sau đó rẽ trái ngay lập tức. Anh ta bắt đầu cho xe quay sang con phố nhỏ trước mặt họ.
- Cẩn thận! - Macri thét lên. Là kỹ thuật viên camera, cô có cặp mắt cực kỳ tinh tường. May mà Glick cũng nhanh nhẹn không kém. Anh ta đạp mạnh cần phanh, tránh khỏi ngã tư đúng lúc một đoàn bốn chiếc xe Alfa Romeo thình lình xuất hiện, lao nhanh như tên bắn. Vừa vượt qua sát mặt họ, lập tức cả bốn chiếc xe đều phanh lại, giảm tốc độ, rồi rẽ vào khu phố trước mặt. Chúng đi đúng con dường mà Glick đang định rẽ vào.
- Khủng khiếp! - Macri kêu lên.
Glick có vẻ giật mình.
- Cô có thấy không?
- Có chứ! Sao lại không! Suýt nữa họ cho chúng ta đi đời còn gì.
- Không, tôi nói đến những cái xe kia cơ mà. - Giọng Glick chợt trở nên vô cùng hào hứng.
- Tất cả đều cùng một loại.
- Tức là bọn họ vừa điên vừa không có một tí trí tưởng tượng nào.
- Cả bốn chiếc xe đều chật kín.
- Thì sao?
- Tình cờ là bốn chiếc xe giống hệt nhau, mỗi chiếc đều tình cờ chở bốn người sao?
- Anh chưa bao giờ nghe nói tới đội xe tuần tra à?
- Ở Ý á? Glick quan sát ngã tư. - Làm gì mà đã tân tiến được đến mức ấy. - Anh ta gạt cần tăng tốc lao theo bốn chiếc xe vừa chạy qua.
Macri bị hất ngược vào lưng ghế. - Anh đang làm cái quái gì thế hả?
Glick tăng tốc lao xuống phố rồi rẽ trái theo những chiếc xe Alfa Romeo.
- Linh cảm mách bảo tôi rằng chúng ta không phải là những kẻ duy nhất tìm đến nhà thờ đó.


Không thể leo xuống một cách nhanh chóng được.
Trong nhà nguyện Chigi, Langdon lần từng bậc trên chiếc thang cọt kẹt… mỗi lúc một xuống sâu thêm. Xuống hang quỷ, anh nghĩ thầm. Mặt Langdon hướng về bức tường, lưng quay về phía hầm mộ, lòng thầm hỏi không hiểu hôm nay anh sẽ còn phải xông vào bao nhiêu chỗ tối tăm tù túng kiểu này nữa. Mỗi bước chân của Langdon lại khiến cái thang gỗ như muốn rên lên, và mùi thịt đang phân huỷ, mùi ầm thấp cùng một lúc ập vào lỗ mũi khiến anh ngạt thở. Không hiểu lúc này Olivetti đang ở chỗ nào.
Vittoria đang đứng trên miệng hố, đưa cầy đèn xì xuống dưới để soi đường cho Langdon. Càng xuống sâu, ánh sáng toả ra từ đốm lửa càng yếu đi. Thứ duy nhất trở nên mạnh thêm chính là mùi hôi thối.
Xuống được mười hai bậc thì Langdon giẫm phải một bậc thang bị mục trơn nhãy và trượt chân. Anh vội nhoài người về phía trước, hai tay bám chặt vào bậc thang để khỏi rơi xuống dưới. Vừa nguyền rủa những vết trầy xước trên cánh tay, anh vừa bám chặt vào cái thang và tiếp tục trèo xuống.
Thêm được ba bậc nữa, Langdon lại suýt ngã, nhưng lần này chẳng có nấc thang nào bị mục. Thật hãi hùng. Anh vừa đối mặt với một cái hốc trong tường và trông thấy vô số đầu lâu ngay trước mặt. Cố giữ cho hơi thở đều đặn, anh nhìn quanh và nhận ra rằng ở độ sâu này thì tất cả các mảng tường đều có những hốc lõm như thế - hốc nào cũng đầy hài cốt. Trong ánh sáng xanh của đèn xì, cảm giác như cả một mê cung những hốc mắt trống toang hoác và những bộ khung xương đang trong quá trình phân huỷ vây chặt lấy Langdon.
Những bộ khung xương trong ánh lửa bập bùng, anh nhăn mặt đầy hài hước, nhớ lại cách đây đúng một tháng, anh cũng đã trải qua một buổi tối y như hôm nay. Một buổi tối với những bộ khung xương và ánh lửa bập bùng. Bữa ăn tối trong ánh nến để gây quỹ cho viện khảo cổ học New York - món cá ngừ sốt trong bóng của một bộ xương khủng long. Anh là khách mời của Rebecca Strauss người mẫu một thời, nay là bình luận viên trong chuyên mục nghệ thuật của tờ Thời báo, một trận cuồng phong với vải nhung đen, thuốc lá, và bộ ngực được tôn cao đầy khiêu khích. Từ hôm đó Rebecca đã gọi cho anh hai lần. Nhưng Langdon vẫn chưa trả lời cả hai cú gọi đó. Mình chả lấy gì làm mã thượng, anh tự la rầy bản thân. Không hiểu trong cái hố hôi thối này thì Rebecca sẽ chịu được bao lâu nhỉ.
Hết bậc thang cuối cùng, đặt chân xuống nến đất xốp và ẩm ướt Langdon thấy nhẹ cả người. Tự trấn an rằng các bức tường xung quanh sẽ không ùa vào quây chặt lấy mình, Langdon đưa mắt quan sát hầm mộ. Hình tròn, đường kính khoảng 6 mét. Lại tiếp tục lấy ống tay áo bịt mũi, Langdon quay lại nhìn cái xác. Trong ánh sáng yếu ớt, cái xác hiện ra lờ mờ. Một cái xác trắng ởn, nhẽo nhẹt, mặt quay về phía đối diện. Bất động. Im lìm.
Vừa bước dò dẫm trong hầm mộ âm u, Langdon vừa tự hỏi người này đang nhìn cái gì. Ông ta quay lưng lại nên Langdon không thể trông thấy mặt, nhưng rõ ràng là ông ta đang đứng.
- Xin chào. - Langdon đã sắp sửa chết ngạt đến nơi. Không thấy gì Đến gần hơn, anh nhận thấy người này rất thấp. Quá thấp…
- Có chuyện gì thế! - Từ trên cao, Vittoria hỏi vọng xuống, cây đèn xì trên tay cô gái hơi rung rung. Langdon không trả lơi. Anh đang đến gần để quan sát. Với cảm giác kinh tởm, anh dần hiểu ra sự việc Hầm mộ như đang co hẹp lại quanh Langdon. Thân thể ông già này như một con quỷ nhô lên từ trong lòng đất. Một nửa thân thể thì đúng hơn. Ông ta bị chôn đến ngang thắt lưng trong đất. Bị đặt trong tư thế đứng, nửa người bị vùi dưới đất. Quần áo bị lột sạch. Hai tay bị trói quặt ra sau bằng chính chiếc khăn choàng của Hồng y. Tấm thân đã mềm rũ ra bị dựng thẳng lên, sống lưng ngả ra sau, y như một cái ba lô du lịch đã bị gãy sống bằng sắt ở trong. Đầu người này ngửa hẳn ra sau, mắt hướng lên thiên đường như thể đang cầu xin chúa xuống cứu giúp.
- Ông ấy chết rồi à? - Vittoria gọi xuống.
Langdon tiến lại gần cái xác. Hy vọng là thế để ông ấy đỡ phải chịu đựng. Còn cách không đầy 1 mét, Langdon nhìn vào đôi mắt đang hướng lên trên - chúng lòi hẳn ra ngoài, xám xịt và bê bết máu. Langdon cúi xuống để nghe hơi thở, nhưng lập tức lùi phắt ra. - Lạy chúa tôi.
- Gì thế?
Langdon gần như nghẹn lời.
- Ông ấy chết rồi. Tôi vừa phát hiện ra nguyên nhân! - Cảnh tượng thật khủng khiếp. Miệng vị Hồng y này đã bị găng ra, rồi bị lèn dầy đất. - Hung thủ đã nhét một nắm đất vào họng ông ấy. Ông ấy bị chết ngạt rồi.
- Đất à? Vittoria hỏi. - Đất phải không?
Langdon chợt nhớ ra đất. Anh gần như quên hẳn. Bốn thành tố Đất Khí, Lửa và Nước. Kẻ sát nhân đã đe doạ sẽ dùng bốn thành tố cổ xưa của khoa học để đóng dấu lên từng nạn nhân. Yếu tố đầu tiên là đất. Từ lăng mộ trần tục của Santi. Choáng váng vì mùi hôi thối, Langdon vòng ra trước mặt thi thể của vị Hồng y. Với hiểu biết sâu sắc về biểu tượng học, anh băn khoăn không hiểu biểu tượng đối xứng của Đất trông như thế nào. Nhưng chỉ sau tích tắc, biểu tượng ấy đã hiện ra ngay trước mắt. Bao thế kỷ tồn tại của hội Illuminati xoay đảo trong tâm trí Langdon. Ngực vị Hồng y già cả này đã bị nung cháy, và bê bết máu. Da thịt cháy đen. Ngôn ngữ thuần khiết…
Langdon trân trối nhìn biểu tượng ấy, và bắt đầu thấy hầm mộ tròng trành xoay đảo.

- Đất! - Langdon lẩm bẩm, cố nghiêng đầu để nhìn biểu tượng này ngược từ dưới lên. - Đất!
Rồi kinh hãi đến tột độ, anh nhớ ra. Còn ba biểu tượng nữa.


Ánh nến dịu dàng soi sáng nhà nguyện Sistine không thể khiến Hồng y Mortati cảm thấy yên lòng. Mật nghị Hồng y đã chính thức bắt đầu. Và đã bắt đầu với điềm gở.
Nửa giờ trước, Giáo chủ Thị thần Carlo Ventresca đã bước vào nhà nguyện theo đúng thể thức. Ngài đã bước đến trước bàn thờ chúa và đọc diễn văn khai mạc. Sau đó, viên Thị thần của cố Giáo hoàng mở rộng hai bàn tay, và phát biểu với thái độ vô cùng thẳng thắn, thẳng thắn đến mức chưa từng có trong nhà nguyện Sistine, trước bàn thờ chúa.
- Các vị đều biết rõ là bốn vị Hồng y được lựa chọn hiện không có mặt ở đây trong Mật nghị Hồng y của chúng ta. - Giáo chủ Thị thần nói - Nhân danh cố Giáo hoàng, tôi đề nghị các vị hãy vì đức tin và sứ mệnh của mình, hãy tiến hành nghi lễ. Cầu Chúa phù hộ để Mật nghị của chúng ta có được một lựa chọn sáng suốt. - Sau đó Giáo chủ Thị thần đi ra ngoài.
Một Hồng y Giáo chủ lên tiếng:
- Nhưng các ngài ấy đâu?
Giáo chủ Thị thần dừng lại:
- Điều đó thì quả thực là tôi không thể nói ra.
- Khi nào thì họ sẽ trở lại đây?
- Điều đó quả thực là tôi không thể nói ra.
- Các ngài ấy đều bình an chứ?
- Điều đó thì tôi không dám khẳng định.
- Liệu các ngài ấy có trở về đây hay không?
Im lặng hồi lâu.
- Xin các ngài hãy giữ đức tin. - Giáo chủ Thị thần nói rồi ra khỏi phòng.
Theo đúng truyền thống, cánh cửa dẫn vào nhà nguyện được khoá ngoài bằng hai vòng xích. Ngoài hành lang có bốn lính Thuỵ Sĩ đứng gác. Hồng y Mortati biết rằng từ giờ đến lúc bầu xong Giáo hoàng mới, chỉ có một cách duy nhất để mở cánh cửa đó ra - một là có người bên trong bị ốm nặng, hai là những người được lựa chọn quay trở lại. Đức cha cầu mong rằng tình huống thứ hai sẽ xảy ra, dù trong thâm tâm, cha không mấy tin tưởng rằng sẽ có chuyện đó.
Ý chí mạnh mẽ thể hiện trong giọng nói của Giáo chủ Thị thần đã giúp Hồng y Mortati đưa ra quyết định, vì bổn phận trước Chúa, chúng ta phải tiến hành. Và cha đã tiến hành bỏ phiếu. Còn có thể làm được gì khác nữa đây?
Phải mất 30 phút thì Hồng y Mortati mới làm xong những nghi lễ mở đầu cho lần bỏ phiếu đầu tiên vì kiên nhẫn đợi bên bàn thờ. Theo thứ bậc từ cao xuống thấp, các vị Hồng y Giáo chủ đến bên bàn thờ và tiến hành chính xác thủ tục bỏ phiếu.
Rồi vị Hồng y cuối cùng cũng đã đến bên bàn thờ và quỳ xuống.
- Xin chúa Ki tô chứng giám, lá phiếu của con sẽ dành cho người mà con tin rằng nên được bầu.
Vị Hồng y này tuyên bố, y hệt như các vị khác đã làm trước đó.
Vị Hồng y đứng dậy, giơ lá phiếu lên cao cho tất cả các Hồng y trong phòng nhìn thấy. Sau đó hạ lá phiếu xuống chiếc đĩa đặt trên chiếc chén thánh lớn. Vị này cầm đĩa lên, sau đó trút lá phiếu của mình vào trong chén thánh. Dùng đĩa thế này để đảm bảo rằng mỗi vị Hồng y chỉ có thể bỏ một lá phiếu duy nhất.
Dốc xong lá phiếu vào chén thánh, vị Hồng y này đặt lại cái đĩa lên miệng chén, cúi lạy cây thánh giá, rồi quay về chỗ ngồi của mình.
Lá phiếu cuối cùng đã được bỏ.
Giờ đã đến lúc Hồng y Mortati làm công việc của mình. Một tay giữ cái đĩa trên miệng chén thánh. Hồng y Mortati có cái cốc vài lần để đảo vị trí các lá phiếu, sau đó bỏ đĩa sang một bên, nhặt ngẫu nhiên từng lá phiếu lên và mở ra, lá phiếu có bề ngang đúng 5,8 cm. Cha đọc to lên cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Cha đọc hàng chữ được in sẵn ở hàng trên cùng trong phiếu bầu. "Tôi bầu người sau đây vào vị trí Giáo hoàng…" Rồi cha đọc tên người được bầu ở bên dưới. Xướng tên xong, cha giơ kim chỉ lên, chọc kim đúng vào chữ Eligo, cẩn thận đẩy nhẹ tờ phiếu theo sợi chỉ. Cuối cùng, cha chú thích vào trong sổ nhật ký bầu chọn.
Sau đó, Hồng y Mortati lại lặp lại đầy đủ những thủ tục ấy: nhặt một lá phiếu trong chén thánh, đọc to lên, rồi ghi vào sổ nhật ký bầu chọn. Ngay lập tức, Hồng y Mortati biết là lần bỏ phiếu đầu tiên đã không thành. Không có sự đồng thuận. Mới đọc bảy lá phiếu đã thấy tên những bảy vị Hồng y. Và như thường lệ, mọi người giấu nét chữ viết tay điển hình của mình bằng cách viết chữ vuông hoặc chữ thật bay bướm - một động tác thật mỉa mai vì trong trường hợp này họ bầu cho chính bản thân mình. Nhưng cha biết rằng sự lừa dối này không xuất phát từ lòng tự tôn hay tham vọng cá nhân, nó chỉ là một cách để kéo dài thời gian. Một biện pháp phòng vệ - mục đích của nó là để không một vị Hồng y nào có đủ số phiếu trúng cử… để buộc phải tiến hành vòng bỏ phiếu lần hai.
Tất cả các vị giáo chủ đều muốn đợi những người được lựa chọn…
Sau khi kiểm xong lá phiếu cuối cùng, Hồng y Mortati tuyên bố vòng bỏ phiếu đã thất bại. Ngài cột hai đầu sợi chỉ lại, buộc tất cả các lá phiếu vào với nhau, sau đó đặt lên một cái đĩa bằng bạc và rắc hoá chất lên trên, rồi mang chiếc đĩa lại bên ống khói sau lưng và châm lửa. Khi các lá phiếu bốc cháy, hoá chất vừa được rắc lên sẽ tạo ra một làn khói đen. Theo ống khói này, làn khói sẽ bay lên nóc nhà nguyện để mọi người nhìn thấy. Hồng y Mortati vừa gửi thông điệp đẩu tiên ra thế giới bên ngoài.
Một vòng bỏ phiếu. Chưa có Giáo hoàng.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20]
[21][22][23][24][25][26][27][28][29][30][31][32][33][34][35][36][37][38][39][40]
[41][42][43][44][45][46][47][48][49][50][51][52]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM

Pair of Vintage Old School Fru