Teya Salat
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

***Chap 65: Valentine
Nó tiến tới gần hơn nữa chiếc bàn gỗ đuợc khắc chạm tinh tế ở góc trái của phòng. Đôi tay nó run run với lấy cái vật kì lạ đang nằm trên đó….Chiếc huy hiệu in hình nó và Thoại….sao lại ở đây chứ???
.
Đầu nó lại ong ong, tim đập nhanh hơn, nhìn chiếc huy hiệu không chớp măt….
.
- Làm gì mà lâu thế??? – Cold nói lớn
.
Nó quay đầu lại nhìn Cold, mắt lại ươn ướt….Đã bao nhiêu lần nó nhủ thầm rằng Cold không phải là Thoại nhưng cũng bấy nhiêu lần nó thấy Thoại trong Cold, càng lúc nó càng thấy đau khổ hơn, nhức nhối hơn, cuộc đời tại sao lại đối xử như vậy với nó chứ???
.
- Cô lại làm sao nữa thế????
.
- Tại sao anh lại có cái này?
.
- Cái nào cơ???
.
- Chiếc huy hiệu in hình tôi và Thoại, tại sao anh lại có nó??? – Nó hét lớn
.
- Cái đó…tôi nhặt được!
.
- Ở đâu???
.
- Bệnh viện…
.
Mắt nó tối lại….
.
- 5 năm trước tôi bị viêm ruột thừa phải vào bệnh viện cấp cứu, ngày xuất viện tôi nhìn thấy nó nằm trên lối đi của hành lang, không hiểu sao tôi lại nhặt nó lên và cất giữ cho đến bậy giờ……..
.
Nó cầm chặt chiếc huy hiệu khuỵu xuống, nó không khóc nhưng nước mắt vẫn tuôn trào …đúng là số phận…
.
- Thoại ơi! 5 năm rồi! 5 năm tôi đã sống trong nước mắt! Vậy mà đến lúc này đây tôi vẫn phải khóc vì cậu! Cậu ác lắm! Cậu ra đi rồi mà vẫn để lại chiếc huy hiệu này, để nó tồn tại, để nó lại làm tôi đau, tại sao??? Tại sao cậu lại bỏ rơi tôi và khiến tôi đau khổ??? Tôi không chịu đựng thêm được nữa….không thể….
.
Cold không nói gì….
.
Nó rời căn biệt thự của Cold về nhà…và nó không cầm theo chiếc huy hiệu đó….
.
Cuộc đời có nhiều thứ không thể trọn vẹn…tình yêu cũng thế….
.
Thế là đã 5 tháng từ ngày nó bước chân vào công ty này….
.
- Ngày mai là Valentin đấy! Mấy chị có định đi đâu không? - Chị ngồi bên nó nói lớn
.
- Ối dào! Già cả rồi mà còn Valentin cái gì nữa! – Một chị thở dài.
.
- Thế còn em! Di! Em có định cùng Cold đi đâu không?
.
- Mấy chị đang nói cái gì thế???
.
- Thôi đừng chối nữa! Cả công ty này ai mà chẳng biết em với Cold là một đôi! Có ai đời giám đốc với nhân viên mà cứ kè kè bên nhau 24/24 đâu!
.
- Mấy chị đừng nói bậy! Đã nói là Cold có vợ rồi mà! Em với giám đốc chỉ là công việc thôi!
.
- Xời ơi! Cái tin vịt đó mà em cũng tin à??? Chuyện này đã bị phanh phui khi tụi chị đột kích hồ sơ của giám đốc rồi, giám đốc vẫn còn alone, chỉ nói thế cho con nhỏ đó hết bám theo thôi!
.
- Thế à???.....Nhưng giữa em với Cold không có chuyện gì cả!
.
- Sao cứ chối mãi thế nhỉ??? Cái con nhỏ này…
.
- Mấy người làm việc hay buôn chuyện thế??? Muốn bị trừ lương phải không??? – Cold không biết từ đâu xuất hiện.
.
Tất cả im bặt. Nó thở phào, thầm cảm ơn giám đốc đã đến giải vây.
.
- La Tường Di!
.
Nó giật mình, Cold lại gọi nó. Lúc nào cũng gọi cả tên lẫn họ, trong khi những người khác chỉ gọi tên. Nó thật không hiểu.

***Chap 66: Giấc mơ cuối cùng
- Anh gọi tôi !
.
- Ngày mai cô phải đi với tôi để kí hợp đồng!
.
- Mai ư??? Nhưng theo lịch thì ngày mai đâu có buổi kí kết hợp đồng nào đâu thưa sếp???
.
- Đó không phải là chuyện của cô! Thôi! Biết thế là được! Bây giờ thì về chỗ làm việc đi!
.
Nó nhăn mặt. Cold là thế. Muốn gì là làm.
.
Từ lâu nó không còn ý niệm với ngày lễ tình nhân nữa. Thậm chí nó cho rằng đó là ngày đau khổ đối với nó. Cái ngày Thoại đã bỏ nó ra đi….
.
Kì lạ là từ cái ngày uống say rồi được đưa về nhà Cold đến giờ, nó không còn mơ thấy Thoại nữa….nó cũng bớt nhớ về nỗi đau 5 năm trước….tất cả như bị xoá đi vậy….nó thấy khó hiểu nhưng cũng nhẹ lòng hơn….lúc nào nó cũng như cảm thấy Thoại vẫn còn ở đây, vẫn bên nó….
.
Đêm…
.
Nó chìm vào giấc ngủ….
.
Chợt nó nhìn thấy một vùng ánh sáng phía trước mặt, chói mắt, nó nheo lại nhìn….và rồi giật mình….Thoại hiện ra…mỉm cười với nó.
.
- Sao cậu lại xuất hiện….rồi cậu cũng sẽ bỏ tôi mà đi như bao lần trước….
.
- Xin lỗi you! Trong 5 năm qua tôi vẫn không thể rời xa you để đi được,linh hồn tôi vẫn bên you, tôi nghĩ rằng như thế sẽ hạnh phúc hơn khi chúng ta được ở bên nhau, nhưng không ngờ điều đó lại khiến you đau khổ hơn.
.
- Sao cậu không mang tôi theo, tôi không thể sống thiếu cậu đuợc….
.
- Không được! You phải sống chứ….
.
- Nhưng cậu không còn trên đời này nữa, tôi sống để làm gì chứ???
.
- You phải sống cho tôi, you phải sống 2 cuộc đời….
.
- Tôi không cao cả được như thế, tôi chỉ muốn bên cậu mà thôi!
.
- Sẽ không còn đau khổ nữa, tôi bây giờ đã có thể buông you ra để đi trong thanh thản, tại sao you không thể chứ, và you sẽ có một tình yêu mới, đẹp hơn, và hạnh phúc hơn…
.
- Tôi không cần! Tôi chỉ yêu cậu mà thôi!
.
- Hãy đến bên Cold! Cậu ấy mang trong tim tình yêu của tôi, cậu ấy sẽ yêu you hơn tôi….
.
- Cold ư….
.
- Đó là món quà cuối cùng tôi tặng you trong cuộc đời này….Đừng mãi đau khổ nữa….Hãy yêu thêm lần nữa…
.
- Cậu không thể nói với tôi như vậy được! Không thể….
.
- Di thân yêu của tôi! Cuộc sống còn dài lắm, tôi đã bên you 5 năm nhưng lại sống trong dằn vặt, trong đau khổ của you, thế là đủ rồi, bây giờ, đã đến lúc you đặt tôi trong ngăn kéo của tâm hồn, và mở ra một cánh cửa mới để sống tiếp với tình yêu mới….Bản chất tình yêu không phải là đau khổ, hãy yêu thêm lần nữa….hãy yêu thêm lần nữa vì tôi….
.
Thoại đặt cánh tay lên môi nó, mỉm cười….5 năm qua cậu nhóc vẫn chưa thể rời bỏ thế gian này vì còn lưu luyến với nó, nay, số phận đã quyết định, cậu phải đi, đến một thế giới mới, và đợi nó….
.
- Nhưng….
.
- Tôi vẫn mãi yêu you, mãi mãi…..
.
Thoại mờ dần trong ánh sáng tinh khôi….nó với tay theo….một tình yêu…..
.
Nó giật mình tỉnh giấc….một giấc mơ nhẹ tênh….nó đặt tay lên trái tim mình….thanh thản….

***Chap 67: Biển và tình yêu
Hôm nay là Valentin…
.
Cold lái xe chở nó đi kí hợp đồng….Nhưng chiếc xe lại dừng trước bãi biển…Nó ngạc nhiên mở cửa xe bước ra…
.
- Sao chúng ta lại ở đây???
.
- Vì hôm nay là Valentin…. – Cold nhìn nó và cười.
.
Nó sững sờ nhìn Cold…
.
Cold chạy lại nhặt một cành cây khô rồi vẽ ra trên nền cát một vòng tròn lớn thật lớn, xong xuôi, anh chàng nhảy vào trong vòng tròn rồi gọi nó.
.
- La Tường Di! Em biết vì sao tôi không vẽ hình trái tim mà lại vẽ hình tròn không??? Bởi trái tim không phải là tất cả…Còn có cả cái đầu và tâm hồn nữa, hình tròn không có điểm bắt đầu và kết thúc, giống như tình yêu của tôi đối với em tự nhiên không tính toán, nếu em tin tôi, hãy bước vào đây…
.
Nó nhìn Cold không chớp mắt…nhưng không còn bóng dáng Thoại trong đó nữa…Cold là Cold, không thể là Thoại được. Bấy lâu nay, vì nỗi đau vì sự ám ánh đã khiến cho đôi mắt của nó chỉ có thể nhìn thấy mỗi Thoại mà không thể thấy rõ xung quanh, để rồi quên đi rằng cuộc sống vẫn trôi, và nó vẫn đang tồn tại…sự nhầm lẫn đều do bản thân nó quá yếu đuối không đủ tự tin để đối diện với nỗi đau….
.
- Tại sao lại yêu tôi??? – nó nhìn Cold, hỏi nhỏ, gió biển thổi vào khiến tóc nó bay bay, một trinh nữ nước mắt….
.
- Tôi không biết…và cũng không muốn biết….5 năm trước khi sống ở Đức tôi thường mơ thấy một cô gái có dáng dấp như em….và có lẽ tôi yêu em từ đó….
.
- Anh mơ thấy tôi???
.
- Đúng! Quả thật là một điều kì diệu, và chính tôi cũng không hiểu…nhưng tình yêu là bí ẩn mà….tìm hiểu nguyên nhân để làm gì chứ??? Phải không? – Cold nhìn nó cười, đôi mắt ánh lên.
.
Nó lặng thinh, ngước mặt lên bầu trời nhìn vào những đám mây xanh, có lẽ là ý trời, nhưng cũng có lẽ là sự sắp xếp của Thoại….
.
- Anh đang nhìn em phải không? – nó nhìn lên và nói
.

- Anh có thể hạnh phúc và thanh thản khi rời bỏ em, rời bỏ thế giới này chứ?
.
Những áng mây xanh nhẹ tênh, trôi dần về phía chân trời, những gợn sóng lăn tăn vỗ về bình yên của bãi cát…
.
Thoại đã đi thật rồi, đôi khi có những thứ không thể níu giữ, tình yêu của nó và Thoại đã đến lúc phải bay lên, hoà vào vũ trụ bao la kia, để một mầm xanh mới được bắt đầu….
.
- Tôi biết em đã có một tình yêu, và cũng vì nó mà em đâu khổ, hãy sống tiếp và bắt đầu lại tự đầu, với tôi, em nhé!
.
Cold chìa cánh tay ra, nhìn nó, và mỉm cười.
.
Nó ngước nhìn Cold lần nữa, bây giờ nó mới có thể nhìn rõ khuôn mặt Cold, phải, Cold là Cold, không thể nào là Thoại, dù có giống nhau đến đâu cũng vẫn là hai trái tim và hai tâm hồn…
.
Và nó nghĩ rằng…nó muốn yêu thêm lần nữa………đau khổ như thế là đủ rồi, nó còn phải sống vì Thoại nữa…phải sống tốt hơn bây giờ….nó đến bên Cold không phải vì Cold giống Thoại, cũng không phải theo ý Thoại mà là vì nó muốn sống lại, muốn được hồi sinh….
.
Giữa một vòng tròn cát lớn, có một tình yêu mới, là kết tinh, là tiếp nối của một tình yêu cũ, tuyệt vời, và hạnh phúc….
……………………
2 năm sau…
.
Nó đã 24 tuổi. Cũng không phải là quá già +_+. Cold và nó đã trở thành cặp đôi thu hút mọi sự chú ý của công ty và của cả thành phố này từ khi chúng nó công khai mối quan hệ. Đơn giản là vì nó sắp được trở thành con dâu của gia tộc danh giá nhất vùng, nắm trong tay số tài sản khổng lồ, điều quan trọng hơn là Cold lại là con trai duy nhất của dòng họ.
.
- Bà gọi chúng cháu tới có chuyện gì không ạ??? – Cold hỏi khi được bà nội “triệu tập”
.
- Bà đã coi ngày rồi, thứ 2 tuần sau hai đứa sẽ làm lễ cưới!
.
- Há???? Bà nói gì cơ??? Cưới ư??? – nó hoảng hốt
.
- Đúng! Phải cưới ngay lập tức!
.
- Nhưng chúng cháu… - Cold ngập ngừng, còn nó thì cấm khẩu
.
- Không nhưng nhị gì hết! Bà nói là phải làm!
.
Thế là nó và Cold nhìn nhau tiu nghỉu…
.
Lúc từ biệt thự đi ra
.
- Sao nhìn em có vẻ không vui khi phải lấy anh thế? – Cold nhăn mặt
.
- Em có nói là sẽ lấy anh đâu mà vui với buồn!
.
- Em dám cãi lời bà sao???
.
- Đúng! Hôn nhân là chuyện cả đời, làm sao có thể muốn là được!
.
- Chẳng lẽ em chưa bao giờ có ý định sẽ lấy anh sao???
.
- Đúng! Chưa bao giờ! Lấy chồng sớm thì khổ sớm thôi!
.
- Em…em…
.
Cold giận dữ bỏ đi trước. Nó nhìn theo rồi nhún vai, nó nghĩ là mình đã nói đúng.
.
Những ngày sau đó Cold giận nó, không thèm liên lạc hay gặp mặt, nó cũng không phản ứng gì. Vì nó thấy mình không làm gì sai cả.


TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM