Insane
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

***Tình yêu thủy tinh ( tiếp )
Chương kết:
Bà Hạnh Nghi chết. Hạnh Nghi như một cái cây non trước giông bão cuộc đời, cô ngã oằn xuống thất thần như một kẻ vô tri vô giác. Cô ôm xác mẹ, khóc lặng lẽ. Những giọt nước mắt của cô làm quặn thắt, đến đau lòng hết thảy những người có mặt. Vợ chồng ông Châu Thuận, vợ chồng Hữu Thiên và cả Vũ Nguyên nữa, tất cả đều có mặt, bỏ qua hết những oán hận, hờn ghen chồng chất bấy lâu, họ đến đám tang bà Hạnh Dung bằng một tấm lòng nhân ái thật sự.
Áo quan được hạ xuống huyệt, Hạnh Nghi lao theo, gào thét đến khản giọng :
- Mẹ ơi ! Mẹ đừng bỏ con. Mẹ hãy chờ theo với, mẹ ơi.
Vũ Nguyên kéo giằng cô lại, anh ôm lấy cô, vỗ về :
- Bình tĩnh nào em. Mẹ sẽ không yên lòng, khi thấy em như thế này đâu. Em phải gắng gượng lên mới được.
Hạnh Nghi vùi đầu vào ngực Vũ Nguyên, mặc cho nước mắt đầm đìa ướt cả ngực áo anh.
Rồi đám tang cũng kết thúc, giây phút bi thương nhất cũng đã trôi qua, mọi người lần lượt về hết, chỉ còn lại Vũ Nguyên và Hạnh Nghi. Vũ Nguyên siết chặt Hạnh Nghi vào lòng, thầm thì như nói với chính mình :
- Hạnh Nghi ơi ! Dù em có nói thế nào, anh cũng vẫn mãi mãi không rời bỏ em nữa đâu. Anh xin hứa thật lòng.
Hạnh Nghi đờ đẫn níu chặt tay áo anh, lúc này mọi sự phản kháng, che đậy đều không còn tác dụng nữa. Cô thổn thức :
- Em cô đơn lắm. Anh đừng lìa bỏ em, đừng hất hủi em nữa, nghe anh. Em yêu anh nhiều lắm, đừng làm tổn thương em nữa. Ngoài anh ra, em không yêu một ai nữa hết. Anh đừng bỏ em, đừng bỏ em.
Vũ Nguyên ứa nước mắt. Không ngờ người con gái anh yêu lại yếu đuối đến vậy. Dù cho vẻ ngoài có ngạo mạn đến đâu thì cô vẫn mãi nhỏ bé trong vòng tay anh.
Anh hôn lên trán cô. Nụ hôn đem lại cho cô sự bình yên, thanh thản, cô thiếp đi trên tay anh, giọt nước mắt vẫn đọng trên mi mắt. Một bình minh nữa lại đến, Vũ Nguyên ngước nhìn bầu trời trong vắt, cầu nguyện cao xanh xót thương, đừng gây thêm đau thương chia rẽ cho một đôi lứa yêu nhau đã phải chịu quá nhiều khổ ải.
Vũ Nguyên quyết định không đi du học nữa. Anh ở nhà, cố gắng thuyết phục mẹ chấp nhận Hạnh Nghi. Bà Lệ Hoa im lặng, không mắng chửi, cũng không đồng ý. Vũ Nguyên không biết ý mẹ thế nào, nhưng anh vẫn cố thuyết phục. Nhưng anh càng thuyệt phục, bà càng im lặng, đến một hôm, bà đột ngột hỏi Vũ Nguyên :
- Giữa mẹ và con nhỏ đó, nếu bắt con chọn lựa một trong hai, con sẽ chọn người nào ?
Vũ Nguyên thảng thốt :
- Mẹ ! Tai sao ?
- Không có tại sao gì hết. Mẹ chỉ muốn biết đối với con, ai là người quan trọng nhất ?
- Ai cũng quan trọng cả. Mẹ đừng bắt con chọn lựa như vậy, con khó xử lắm mà mẹ.
- Vậy thì thôi, mẹ không ép buộc con. Nhưng nếu con muốn có cả hai, mẹ e là không thể được.
Bà lạnh lùng quay đi, mặc cho Vũ Nguyên ôm đầu khổ sở.
Bà không còn dùng lời nói chanh chua, ngoa ngoắt như ngày trước nữa, bởi bà hiểu, càng quyết liệt, con bà càng xa lánh và hơn, và như vậy, cán cân phía bà sẽ nhẹ hơn hẳn, so với đứa con gái xoả quyệt kia.
Chiều nay, bà đến nhà Hạnh Nghi, vẻ mặt hiền từ hơn, nhưng vẫn lạnh lùng, độc đoán :
- Tôi có thể nói chuyện với cô, được không ?
- Dạ được ạ. Bác cứ nói.
Bà kín đáo liếc khung ảnh thờ của bà Hạnh Dung, rồi chậm rãi cất tiếng :
- Tôi biết cô vừa trải qua một cú sốc tình cảm rất lớn và đang cần một người để sẻ. Đúng không ?
Hạnh Nghi biết bà đang ám chỉ đến Vũ Nguyên, cô gật đầu mạnh dạn :
- Dạ phải. Hiện tại cháu rất cần có anh Nguyên, để cháu có thêm nghị lực sống. Bác ơi ! Cháu xin bác, chúng cháu yêu nhau, xin bác hãy bằng lòng chấp nhận.
- Chấp nhận à ? Cô thử đặt trường hợp cô là một người mẹ xem sao. Cô có thể nào chấp nhận một đứa con dâu có quá nhiều vết đen thời con gái như cô không ?
- Cháu....
- Cứ coi như là tôi đồng ý. Nhưng về phía cô, chẳng lẽ cô không thấy mình ích kỷ hay sao ?
- Thưa bác, cháu không hiểu.
- Không hiểu hay cố tình không hiểu ? Cô không thấy là cô đang làm hại đến danh tiếng và tương lai của thằng Nguyên à ? Yêu mà như vậy thì đâu phải là yêu. Thằng Nguyên là một bác sĩ có tiếng tăm, tương lai của nó còn xán lạn, nó cần đi du học để nâng cao học vị. Chỉ vì cô, nó bất chấp tất cả, cô có thấy là cô bất công với nó không ?
Hạnh Nghi cúi đầu, cô thấy bối rối. Thấy đã đánh đúng điểm yếu của Hạnh Nghi, bà Lệ Hoa dịu giọng rất ngọt ngào.
- Hạnh Nghi ! Cô hãy thương tôi. Tôi là mẹ, dĩ nhiên tôi luôn muốn con mình hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc kiểu như vậy với cô thì tôi thật sự thấy buồn lòng lắm. dù cho trước đây tôi có quá lời với cô cũng chỉ vì nó. Thôi, tuỳ cô vậy, tương lai sự nghiệp của nó phụ thuộc vào cô. Con tôi dại thì nó ráng chịu, nhưng xin cô hãy nghĩ cho nó một chút.
Hạnh Nghi lặng người, cô không ngờ bà Lệ Hoa lại chuyển giọng nhẹ nhàng mà thâm sâu như vậy. Nhưng quả nếu nghĩ xa hơn một chút, hình như bà đã nói đúng. Hạnh Nghi vẫn cúi thấp đầu, cô nghẹn ngào :
- Dạ, con hiểu.
- Tôi cũng hy vọng cô hiểu. Vậy nhé, tôi về.
Bà Lệ Hoa đứng lên, Hạnh Nghi cũng vội vàng đứng lên. Tiễn bà Lệ Hoa ra cổng, Hạnh Nghi còn cố vớt vát :
- Bác hãy tin, cháu rất yêu anh Nguyên, cháu không bao giờ muốn anh ấy phải khổ.
Bà Lệ Hoa nhếch mép cười, quay đi, không nói gì.
Hạnh Nghi đổ phịch xuống ghế. Những gì bà Lệ Hoa nói, suy cho cùng đều rất đúng. Cô không hề xứng với Vũ Nguyên, không hề đem lại cho anh một chút hãnh diện nào, thậm chí còn làm cho danh dự của anh bị bôi nhọ. Bây giờ cô phải làm gì bây giờ. Yêu anh hay không yêu anh nữa ? Đằng nào đối với cô cũng thật sự khó khăn.
Đang rối bời suy nghĩ thì chuông điện thoại reo. Tiếng Vũ Nguyên vang lên :
- Nghi đấy hả em ? Xuống phố nhé. Anh mới phát hiện một quán ăn rất tuyệt. Hai mươi phút nữa, anh đến đón em. Vậy ha ?
- Nhưng mà em....
- Không bàn cãi. Em sẽ thích mà. Ráng sống lạc quan lên em. Anh cúp máy đây.
Không kịp để Hạnh Nghi chối từ, anh đặt máy. Hạnh Nghi miễn cưỡng đứng dậy thay đồ, cô cố tình không trang điểm để không ai nhận ra cô. Đúng hai mươi phút, Vũ Nguyên đến đón. Vẻ mặt bơ phờ của cô làm anh thấy đau lòng quá, anh nắm tay cô, kéo vào xe, thầm thì :
- Vui lên em. Chuyện gì rồi cũng sẽ qua mà.
Hạnh Nghi gật đầu, lòng cảm thấy bình yên trở lại. Cô dụi mắt vào ngực anh, như muốn quên đi tất cả những phiền muộn.
Khung cảnh nhà hàng lãng mạn, trong ánh sáng hồng huyễn hoặc, khách toàn là những cặp tình nhân. Đây đúng là điểm hẹn lý tưởng của những người yêu nhau. Hạnh Nghi thốt lên :
- Đẹp quá !
Vũ Nguyên choàng qua vai cô, song đôi bước vào bên trong.
Bữa ăn diễn ra đầm ấm, hạnh phúc, mắt Nghi long lanh niềm vui. Phút chốc, cô quên bẵng vẻ mặt lãnh đạm của bà Lệ Hoa, dù mới đây thôi, những điều tồi tệ nhất mà bà đã mang đến cho cô. Một cặp tình nhân lướt qua bàn cô, dừng lại ở bàn phía sau lưng, hình như họ đang nhìn cô và Vũ Nguyên. Bỗng tiếng cô gái thì thào :
- Cô này là vũ nữ Băng Trinh đấy.
- Ờ phải. Hình như anh kia là bác sĩ Nguyên, phải không ?
- Họ yêu nhâu hả ?
- Ừ.
- Ối trời. Bộ hết con gái hay sao mà yêu vũ nữ. Sao ông bác sĩ kia khờ vậy, bị xỏ mũi rồi.
Cái nĩa trên tay Hạnh Nghi run lên. Vũ Nguyên bực tức, lừ mắt sang bàn kia, cặp tình nhân im bặt. Anh vội vàng giục Hạnh Nghi :
- Ăn đi em. Đừng để ý gì hết. Ăn xong, mình đi xem kịch.
Hạnh Nghi gượng cười, không nhấp một hớp rượu nào mà cô thấy chếnh choáng, những lời nói của bà Lệ Hoa lại lướt qua. Cô lắc mạnh đầu, cố xua đi những lời nói đó, mỉm cười, bảo Vũ Nguyên :
- Em ăn xong rồi. Mình đi xem kịch đi.
Vũ Nguyên gật đầu, bản thân anh cũng muốn đi khỏi đây, để tránh cho Hạnh Nghi cảm giác khó chịu.
Họ nhanh chóng rời quán ăn, đến rạp chiều phim. Trước cửa, họ chạm mặt với vợ chồng bác sĩ Tuấn, trưởng khoa của Vũ Nguyên. Ông Tuấn tươi cười :
- Xem phim à ? Cô này là....
- Dạ, là Hạnh Nghi, bạn gái của cháu.
- À ! Hạnh Nghi. Chà ! Đẹp quá.
Bà Tuấn lên tiếng, sau một nụ cười nhếch môi thoảng qua rất nhanh :
- Đẹp như thế, thảo nào cậu Nguyên chẳng mê. Đúng là khi đẹp, người ta có thể giấu đi mọi điều bên trong một cách thật dễ dàng, mà vẫn được chấp nhận như thường.
Vũ Nguyên gượng cười, liếc nhìn phản ứng của Hạnh Nghi. Cô đang tối tăm mặt mũi không biết phải nói gì nữa. Vũ Nguyên quyết định kết thúc buổi trò chuyện, bằng cách chào ông bà Tuấn :
- Chào cô chú, tụi cháu đi trước đây.
Hai ông bà gật đầu. Họ vội vàng dìu nhau vào bên trong. Tiếng bà Tuấn còn vọng lại :
- Thằng Nguyên này dỡ hơi. Hết người yêu hay sao, mà vơ vào cái đồ mèo mả gà đồng ấy. Đây rồi lại ngựa quen đường cũ cho mà xem.
Vũ Nguyên giật bắn người. Anh nghe tay Hạnh Nghi đang run lên trong tay mình, mắt cô lại ngân ngấn nước. Không biết từ bao giờ, Hạnh Nghi trở nên yếu đuối đến lạ kỳ, cô hình như mất đi vẻ rắn rỏi, cứng cáp trước đây. Có quá nhiều chuyện đau lòng đã xảy ra, khiến trái tim cô trở nên mềm yếu hẳn đi. Vũ Nguyên bóp nhẹ tay cô :
- Đừng bận tâm về những chuyện đó làm gì em. Anh yêu em, như vậy là quá đủ rồi.
Hạnh Nghi lắc đầu, cái lắc đầu rất khó hiểu. Vở kịch họ đang xem là một vở hài kịch, nhưng Hạnh Nghi không cười nổi. Cô mơ hồ nhận ra hình như giữa cô và Vũ Nguyên vẫn chưa hết những trắc trở, khó khăn để đến với nhau. Cô níu áo anh :
- Mình về đi anh. Em thấy chóng mặt quá.
Vũ Nguyên lo lắng :
- Có sao không em ?
- Không sao. Em về nghỉ ngơi một lát sẽ khỏi, không khí ở đây ngột ngạt quá.
- Ừ. Vậy chúng ta về.
Đêm đó, họ chia tay nhau trong nặng nề, im lặng. Hạnh Nghi né tránh nụ hôn mà Vũ Nguyên định dành cho cô khi tạm biệt. Vũ Nguyên thở dài, vẻ chịu đựng. Không biết đến bao giờ, anh và cô mới tìm lại được niềm vui vẻ, thanh thản.

Vũ Nguyên hồi hộp nhìn Hạnh Nghi, giọng anh hấp tấp :
- Có chuyện gì mà em nhắn anh đến đây vậy ? Ba ngày nay, anh tìm, sao em không tiếp, có chuyện gì thế ?
Hạnh Nghi mỉm cười, nụ cười héo hắt :
- Anh bình tĩnh đi đã. Nghe em nói một cách rõ ràng, rồi hãy từ từ suy nghĩ nhé.
Cô đẩy ly nước về phía anh :
- Anh uống nước đi.
- À ! Anh uống đây. Em nói nhanh đi.
Hạnh Nghi ngước mặt, nhìn thẳng Vũ Nguyên bằng ánh mắt nồng nàn, tha thiết. Cô hỏi :
- Anh yêu em nhiều chứ ?
- Sao em hỏi điều thừa thãi vậy ?
- Em cũng biết thế. Nhưng em muốn anh trả lời lần nữa, trả lời thành thật nhất.
- Phải. Anh rất yêu em.
- Em cũng vậy. Chính vì chúng ta yêu nhau và anh lúc nào cũng muốn em hạnh phúc, đúng không ?
- Dĩ nhiên. Em làm sao thế Hạnh Nghi ?
Hạnh Nghi không quan tâm đến câu hỏi ấy, cô hít một hơi thật đầy, thu hết can đảm để nói :
- Nếu anh muốn em hạnh phúc thì chúng ta chia tay đi.
Vũ Nguyên đứng bật dậy :
- Em nói cái gì ? Muốn em hạnh phúc mà lại chia tay ư ? Em có bị sao không vậy ? Em không được khoẻ à ?
Hạnh Nghi lắc đầu :
- Anh ngồi xuống bình tĩnh nghe em nói :
- Vũ Nguyên nóng nảy :
- Bình tĩnh cái gì. Em lại bày trò gì để làm khổ anh nữa đây hả em ? Bấy nhiêu đó còn chưa đủ thử thách tình yêu của mình hay sao ? Em còn định làm gì nữa vậy ?
- Anh Nguyên ! Ba ngày nay, em không gặp anh, là thời gian để em suy nghĩ cho cặn kẽ về mối quan hệ của chúng ta.
- Chuyện gì ?
- Yêu anh, dĩ nhiên là em rất yêu, nhưng em lại thấy vô cùng khổ sở và mặc cảm. Như vậy thì thà em cứ yêu anh trong tâm tưởng, em lại thấy mình hạnh phúc hơn.
- Vậy là sao ? Anh không hiểu.
- Lúc nào bên cạnh anh, em cũng là một vệt đen làm hoen ố thanh danh của anh, làm anh luôn bị mang tiếng là dại khờ. Còn nữa, em cũng chính là người cản trở sự nghiệp của anh. Nếu không vì em, anh đã đi du học rồi. Tương lai của anh...
- Anh hiểu rồi. Có phải đã có ai đó đến đây, tiêm nhiễm những điều vớ vẩn đó vào đầu em, phải không ? Hay là tại những người rảnh việc hôm nọ ? Em cứ như vậy thì chúng ta biết đến bao giờ mới có thể yên ổn được. Em phải biết đạp qua dư luận để sống chứ.
- Không phải là em không biết cách đạp lên dư luận để sống, mà là em đang nghĩ về chuyện của chúng ta, về anh, về em. Anh có hiểu không ?
Vũ Nguyên đứng lên, đi đi quanh phòng, biểu lộ một thái độ rất khó chịu. Nhưng vẫn kiên nhẫn, anh lại ngồi xuống, lay vai Hạnh Nghi :
- Hạnh Nghi ! Từ khi yêu em, khó khăn lắm, mình mới có được những ngày yên lành thế này. Em đừng quá nhạy cảm mà đạp đổ tất cả.
Hạnh Nghi lắc đầu cương quyết :
- Mình đừng vòng vo nữa. Em đã quyết định xa anh rồi, dù anh có nói gì, cũng thừa thôi. Như vậy em thấy thanh thản hơn.
Vũ Nguyên hết chịu nổi, anh hét lên làm Hạnh Nghi giật bắn cả người :
- Vậy là sao ? Em nghĩ để em được thanh thản thì em có quyền làm cho anh đau khổ à ? Rốt cuộc em muốn gì ? Muốn anh cưới một vợ tiểu thư giàu có, muốn anh du học, phải không ? Yêu mà không can đảm như em thì thà ngay từ đầu em đừng yêu.
Hạnh Nghi cười, vẻ buông xuôi :
- Em là vậy đó. Đời em quá nhiều sóng gió, em muốn được bình yên.
Vũ Nguyên đứng dậy :
- Em yếu đuối và không cần anh nhiều như anh tưởng. Vậy thì cứ tuỳ em quyết định, sau này mình đừng gặp nhau nữa.
Vũ Nguyên bỏ về. Hạnh Nghi ngồi lặng lẽ không khóc, không biểu lộ, một chút cảm xúc nào. Cô cứ ngồi như thế cho đến sáng, cô đơn, quạnh quẽ ngay chính trong nhà mình. Người cuối cùng mà cô yêu thương trên cỡi đời này sẽ không bao giờ tìm đến cô nữa. Cô không biết mình làm thế là đúng hay sai, là vì yêu anh hay chỉ vì bản thân mình. Cô lẫn lộn đủ chuyện và hầu như không còn lam chủ được mình.
Mà Vũ Nguyên không tìm đến cô thật. Anh bặt tăm thật lâu, dễ chừng cũng đến ba tháng. Trong ba tháng ấy, Hạnh Nghi sống âm thầm như một cái bóng. Đã đôi lần, cô bước chân đến cổng chùa, thỉnh xin một pháp danh, một thân phận để từ nhà Phật. Nhưng sư thầy lắc đầu, bảo cô chưa dứt được sự đời, nên không thu nạp cô. Hạnh Nghi cũng hiểu tâm hồn cô vẫn còn vương vấn nỗi đau vì tình yêu nhiều lắm.
Chiều nay, cô gặp Diễm Quỳnh. Diễm Quỳnh ngày càng đẹp ra, vẻ đẹp đúng nghĩa của sự hạnh phúc viên mãn. Diễm Quỳnh dắt theo đứa bé gái con của cô và Hữu Thiên. Cô tươi cười với Hạnh Nghi :
- Lâu quá mới gặp. Dạo này, Hạnh Nghi làm gì ?
- Không làm gì to lớn đâu. Chỉ là một công việc bình thường qua ngày thôi.
- Hạnh Nghi này ! Quỳnh xin lỗi, vì chuyện hôm trước nhé. Quả tình, lúc đó Quỳnh giận thật. Nhưng anh Thiên đã nói rất rõ ràng, nên Quỳnh hiểu cả rồi. Đừng giận nghe Nghi.
Hạnh Nghi mỉm cười :
- Không có gì.
- À ! Nghi này ! Nghi và anh Nguyên sao ra nông nổi như vậy. Nghe nói anh Nguyên đã lo xong thủ tục đi du học rồi.
- Vậy à ? - Hạnh Nghi hỏi, vẻ hững hờ nhưng nghe tim nhói đau.
- Nghi không cản ảnh lại à ?
Hạnh Nghi gượng cười :
- Cản làm gì. Ảnh đi vì tương lai, sự nghiệp, mình đâu thể ích kỷ mà cản ảnh lại chứ.
- Thôi. Quỳnh không hiểu chuyện của hai người đâu. Yêu rồi giận, rồi yêu, rồi chấp nhận xa nhau, Nghi khó hiểu lắm.
- Có lẽ vậy, chính mình cũng thấy mình khó hiểu nữa là. Thôi Quỳnh dẫn bé về đi, trời sắp mưa rồi.
- Ừ. Thế chào Nghi nhé.
Hạnh Nghi chào hai mẹ con rồi ngược hướng đường về nhà.
Loay hoay mở cổng nhà, cô nghe có tiếng gọi :
- Hạnh Nghi !
Cô quay lại, Vũ Nguyên đã đứng đó tự bao giờ. Anh nhỏ giọng :
- Anh có thể vào nhà không ?
- Anh vào đi.
Vũ Nguyên mở đầu câu chuyện :
- Dạo này, trông em xanh quá.
Hạnh Nghi không quan tâm đến câu nhận xét ấy. Cô ngồi im, không một chút phản ứng. Vũ Nguyên sốt ruột.
- Em thật sự không có gì cần nói với anh sao ?
- Có bao nhiêu, em cũng đã nói hết rồi. Mà anh cũng đã quyết định đi du học rồi, em còn cần nói gì nữa.
- Em không thấy chúng ta chia tay như vậy là vô lý sao ?
- Chuyện đó không còn ý nghĩa gì hết. Bao giờ anh lên đường ?
Vũ Nguyên nhìn sững Hạnh Nghi đột nhiên, anh ôm chằm cô vào lòng, nói như muốn nghẹt thở :
- Anh không thể xa em. Anh đã thử ba tháng nay, và hiểu rõ lòng mình hơn bao giờ hết. Anh cần em, Hạnh Nghi.
Hạnh Nghi cố đẩy Vũ Nguyên ra :
- Anh đã quyết định rồi. Đừng thay đổi nữa. Em cần thời gian để suy nghĩ. Nếu em cảm thấy mình đã quyết định sai lầm, tự em biết cách tìm đến anh.
- Em đang gieo cho anh hy vọng, phải không ? Và xem anh như một con rối chứ gì ? Khi nào cần thì đến, không cần thì xua đi, em yêu mà luẩn quẩn quá...
- Mình lại trở lại đề tài cũ rồi. Em không muốn nhắc lại. Anh về đi.
Hạnh Nghi đứng lên, làm động tác tiễn khách. Vũ Nguyên thất thểu ra về, niềm hy vọng cuối cùng sụp đổ. Hạnh Nghi thật là cương quyết.
o0o
Bà Lệ Hoa đi ra đi vào, lăng xăng như một con rối, gương mặt bà hớn hở vô cùng. Không ngờ kế hoạch cách ly con trai bà với con nhỏ hồ ly kia lại đạt kết quả mỹ mãn như vậy. Con bà bằng lòng đi nước ngoài. Sau đó, bà sẽ cố tìm cho nó một cô vợ thật đàng hoàng, cho xứng đáng với tầm vóc của gia đình bà.
Hôm nay, nhà bà mở tiệc tiễn con đi du học. Chỉ có bà là mừng vui, còn Vũ Nguyên, mặt anh nặng như chì, đôi mắt u ám không có chút sinh khí nào. Khi khách khứa đến đông đủ, bà Lệ Hoa dõng dạc tuyên bố :
- Hôm nay, gia đình chúng tôi mở bữa tiệc này để thông báo với bà con, bạn bè một chuyện. Đó là Vũ Nguyên, con trai lớn của tôi sẽ đi du học ở Anh ba năm.
Mọi người vỗ tay. Tiệc bắt đầu, khách khứa ồn ào, nói cười vui vẻ. Vũ Nguyên cười, những nụ cười vô hồn. Cho đến khi ánh mắt anh chạm mắt Hạnh Nghi, anh cười buồn :
- Em cũng đến đây tiễn anh nữa à ?
- Dĩ nhiên. Dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà.
Vũ Nguyên tha thiết :
- Hạnh Nghi ! Cho đến khi nào máy bay chưa cất cánh, nếu em bảo anh một tiếng ở lại, anh sẽ ở lại ngay.
Hạnh Nghi lắc đầu :
- Ích gì hả anh ? Anh đã quyết định vậy rồi thì thay đổi làm gì nữa ?


TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM