Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

***Khoảnh khắc ... Em yêu anh !
Tôi đứng lên khỏi ghế . Mặc mọi người vẫn còn mải miết trog cuộc vui đang lên . Tôi thất thiểu như người say , không biết là tôi có say ko nữa ... nhưng tôi vẫn đi mà ko va phải người nào . Tôi mò mẫm ra cái đài fun nước ở gần đó và ngồi thẫn thờ 1 mình .
Đêm rồi ! Tôi cầm chặt cái điện thoại trong tay và ko hiểu tôi đag chờ đợi cái j ? 1 cuộc điện thoại . 1 cái sms của ai đó ? Đến tôi cũng chẳng biết .
11h54' .. Tôi đang ngồi đây 1 mình và thả chân mình vùng vẫy trong đài phun nước như 1 đứa trẻ con nghịk ngợm .
- Em sẽ bị cướp đấy - 1 giọng nói ấm và dịu dàng như chảy vào trong tôi
Tôi quay lại và cố gắng ko để lộ sự ngạc nhiên trước khuôn mặt đáng yêu kia , nụ cười của anh như thể sẽ giết tôi ngay vào đêm hôm nay , đôi mắt anh nhìn vào tôi có cái gì đó hút đến kì lạ . 1 ánh mắt dịu dàng nhất trên cái thế giới đảo điên này !
- Em có gì để cướp ? - Tôi tỉnh bơ quay đi
- Em có khá nhiều đấy - Anh cười mỉm rồi ngồi xuống bên cạnh tôi rất gần
- Tiền ? - Tôi quay sang và khuôn mặt anh chỉ còn cák vài cm
- Tiền anh cũng có - Anh rút ví ra zơ lên và vẫn là nụ cười ấy
- Thân xác - Tôi nhìn sâu vào mắt anh vô thức
- Còn biết bao cô gái đẹp ngoài kia - Anh đột nhiên ghé sát vào tai tôi thì thầm rồi đứng dậy bỏ đi
- Vậy là cái j ? - Tôi nói với theo anh
- Rồi em sẽ biết - Anh quay lại nhìn tôi như nhắc tôi sẽ còn gặp lại xong anh không quên cười 1 lần cuối !
...
Có lẽ tối qua đã uống hơi nhiều nên jờ đầu tôi nặng trĩu . Tôi mới về nước ngày hôm qua . Tôi chỉ nhớ hồi nhỏ đã từng sống ở đây , mẹ nói vậy .. chứ thật sự kí với tôi thật mơ hồ - Mẹ nói lâu k về thì nên về thăm bố nhưng lại tôi cảm thấy nơi này thật quen thuộc . Nhất là căn phòng này . Tôi mở rèm cửa , ánh nắg hắt xuyên qua cái cây to ngoài đó ánh lên , sự quen thuộc này như đã gắn bó rất lâu chứ k fải chỉ mới ngày hôm qua . Hôm nay bố fải đi tiếp khách nên tôi sẽ ở nhà 1 mình . Tự nhiên tôi muốn làm 1 cái j đó có í nghĩa . Tôi đi bộ ra siêu thị gần nhà để mua đồ , tối nay có lẽ tôi sẽ nấu cái gì đó thật ngon để tự tẩm bổ cho mình !
Dường như đã mua đủ đồ cho 1 bữa ăn thịh soạn dành cho 1 mình tôi . Đi qua gian hàng gấu bông . Chẳng hiểu sao tôi lại muốn dừng lại và vuốt ve chúng . Tôi áp mặt vào chúng và cảm nhận sự mềm mại . Nhìn chúng tôi chợt nhớ hình như tôi đã từng nhận được khá nhiều gấu bông từ 1 người nào đó vì trong phòg tôi có k hề ít . Ai đã tặng nhỉ ? Sao tôi lại có thể quên đc . Tôi tự jải thík có lẽ hồi nhỏ bố hoặc mẹ đã mua chúg cho tôi ." Ước j con gấu bông này là của mình " - Tôi đã nghĩ thế và cười thầm !
- 1 cảnh tượng đáng yêu nhỉ ?
- Anh ... ? Tôi vỡ tan những thík thú jật mình quay sang fía fát ra câu nói vừa rồi thì bắt gặp anh chàng hôm nọ !
- Tình cờ nhỉ ? - Anh ta cười , vẫn cái điệu cười như chắc chắn sẽ jiết chết 1 ai đó ( mặc dù đúg thế thật )
- Đừng cố tạo ra sự tình cờ - Tôi lạnh lùng và đủn xe đi
- Anh lại ko hề thík sự tình cờ ? - Anh ta đủn xe theo tôi
- Vậy coi như chưa gặp đi - Tôi dừng lại chọn đồ cố gắng để ko bị hút vào ánh mắt ấy . tôi quay đi
- Rồi có lúc em sẽ fải tìm đến anh đấy - Anh ta đủn xe đi nhưng ko quên bỏ 1 cái đó vào jỏ của tôi .
Tôi ko quan tâm , nhưng thật sự nụ cười và ánh mắt của anh ta cứ ám ảnh tôi mãi . Dường như có cái j đó quen lắm . Tôi nhắm mắt lại và cố gạt bỏ những hình ảnh mơ hồ ấy đi .
Tôi hăm hở sák đồ về nhà và bắt đầu nấu ăn . Cái bếp trở thành chiến trường của tôi . Tôi đã cố hết sức để nấu 1 bữa thật ngon cho riêng mình và cũng thành công , chỉ riêng cái bếp là tan hoang , nhưng ko sao , sau khi tận hưởng thành quả tôi sẽ chăm chút lại nó sau .
Mọi việc đã xong . Tôi nằm thả mình trên đệm , cảm jác sự êm ái quen thuộc và tôi nhắm mắt lại để tận hưởng , bỗng hình ảnh 1 người con trai đang ngồi trên chính chiếc jường này nhẹ nhàng hôn lên trán tôi vụt hiện ra khiến tôi jật mình mở mắt và cảm thấy hoảng sợ . Nó quá thật , như đã từng xảy ra và điều làm tôi hoang mang là người con trai ấy lại chính là cái người đã nói " Rồi có lúc em sẽ fải tìm đến anh đấy " - Tôi đặt tay lên lồng ngực đang tự nhiên đau nhói . Tôi nhìn khắp căn phòng và tự khẳng định . Mình đã từng ở đây rất lâu . Nhưng tại sao ngày hôm qua mình mới về đây mà ?
Tôi chợt nhớ đến tờ jấy anh ấy đã vất vào jỏ của tôi . Tôi nhah chóg chạy xuốg bếp và lục tìm cả 1 đống rác nhưng ko thấy . Tôi ngồi bệt xuống góc bếp , thẩn thờ 1 lúc rồi như chợt nhớ ra cái j đó , tôi vội vàng mở tủ lạnh tìm trong đống đồ hộp thì thật may , tờ jấy nhớ ấy dính vào cái hộp patê .
" Anh đã rất nhớ em ! "
Tôi ngơ ngác trước dòng chứ ấy ! Tôi mới gặp anh ta 2 lần , à ko 3 lần , 1 lần là trog ảo jác .. Vậy sao anh ta lại đã rất nhớ tôi ? Đầu tôi bắt đầu như có ai cầm kim xuyên vào vậy , cái kim ấy chắc fải dài lắm sau đó lại từ từ rút ra . Tôi đau đến ngất đi .
Lúc tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm jữa bếp . Ôm đầu ngồi dậy . Tay tôi vẫn cầm chặt mảnh jấy . Tôi nhớ lại ảo ảnh và mảnh jấy . Tôi mơ hồ trong vô thức : Mình đã bỏ quên cái j ở đây ?
Tôi mệt mỏi với cái đầu vẫn còn choáng đi lên phòng . Tôi ngồi nặng nề xuống đệm . Chợt nhìn cái vali đồ còn chưa sắp vào tủ . Tôi cố tìm j đó làm để ko fải nghĩ nhữg chuyện khó hiểu nữa .
Mở tủ ! Từ hôm qua tôi mới mở chiếc tủ này ra . Nó k hề bụi . Lâu như vậy rồi sao lại k có bụi ? Có lẽ trước khi mình về bố đã lau dọn . Mải mê xếp đồ vào tủ , thì bất chợt tôi fát hiện có cái j đó nhô ra phía trên nóc tủ .. Chẳng cần ai xui , tôi đứng dậy và với xuống . 1 cái hộp dẹt bằng bìa cattông màu cà fê đầy bụi . Tôi fủi fủi rồi mở ra . Trước mặt tôi là 1 quyển sổ và vài bức ảnh cùng những tờ jấy nhớ với màu chữ có chút nhoè .
Điều làm tôi hoảng hốt nãy jờ như có câu trả lời , trong tay tôi là vô số nhữg bức ảnh .. điều đặc biệt ko fải là ảnh tôi , ảnh mẹ hay bố mà ảnh của cái người đã xuất hiện trog ảo ảnh của tôi , ừ ! Chính là anh ... Sao tôi lại có ảnh của anh ta ? Càng lúc đầu tôi càng hỗn loạn hơn .
Bàn tay rủn lảy bẩy , như sợ hãi vì ko hiểu chuyện j đag diễn ra , tôi lật quyển sổ .. Ngay trang đầu ảnh anh đã xuất hiện với dòng chữ ghi chú nhỏ dưới ảnh ... Nét chữ nắn nót của tôi : " Anh - tình yêu đầu tiên và cuối cùng "
Ngày ...
[...]
Em không nghĩ là sẽ được anh yêu !
Điều này sẽ là thật nhé ... Là mình sẽ yêu nhau = sự chân thật fải k anh ?
Ngày ...
[...]
Hôm nay mưa ! Em nói anh ở nhà đi nhưng anh vẫn đến . lại k chịu che ô , ướt hết . Hôm nay em được sấy tóc cho anh . Tóc anh rất mềm ...
Ngày ...
[...]
2 tháng rồi ! Hôm nay anh đến nhà em chơi , bố em rất thík anh ..
.....
....
Ngày ...
[...]
Hôm nay là lần đầu tiên anh vào phòng em chơi , và anh mình đã hôn nhau lần đầu tiên trên jường em ...
...
Tôi cảm thấy sợ . Tôi buông cuốn nhật kí xuống và trái tim tôi như đang bật khóc . Tôi đang ko thể hiểu chuyện j đang diễn ra . Đây có fải là 1 chuyện đùa . Mọi thứ này là trò đùa của ai thôi . Tại sao lại có thể có chuyện nực cười như thế . Tôi quơ tay hất chiếc hộp đi , thì trong cuốn sổ rơi ra 1 chiếc ảnh .. nó khiến tôi chú í đến và nó như 1 cái j đó kík thík tôi , nước mắt tôi rơi xuống trong vô thức , tôi che miệng lại để ko khóc nấc lên khi trong bức ảnh ... Tôi đang ôm chặt anh ấy , anh ấy đag hôn lên má tôi và chúg tôi cười trong hạnh phúc
chúng tôi cười trong hạnh phúc
Tôi đang như mê man đi . Tôi cứ cầm cái ảnh đó rồi khóc mãi . Thật sự tôi đang ko hiểu vì sao . Tại sao tôi fải khóc . Chỉ vì 1 bức anh k biết tại sao lại là tôi và 1 người tôi k thể nhớ nổi . Trái tim tôi đau đớn vô cùng .
Tiếng chuông cửa !
Tôi lau nước mắt từ từ đi xuống gác . Chắc bố về . Qua tấm song cổng tôi có thể nhận ra anh . Như là đang mong đợi được gặp anh đã lâu , tôi chạy đến mở cửa và đứng trước anh đúng như điều mà có lẽ từ lâu tôi đã chờ .. cảm jác ấy .. sao mà như đã từng xảy ra !
- Em sao thế ? - Anh lo lắng đặt tay lên má tôi
- Anh là ai ? - Nước mắt tôi tự nhiên lăn dài , tôi nhìn anh như khiển trák
- Em đã biết cái j rồi ? - Anh rút tay lại từ từ nhìn tôi ánh mắt đợm buồn
- Tôi ko biết j cả ? Chuyện j đang diễn ra ? Anh là ai - Tôi nắm chặt lấy cánh tay anh như sợ anh chạy mất
- Em bình tĩnh đi . Sao lúc nào em cũng ko bjờ bình tĩnh nghe anh nói - Anh ta jữ chặt lấy 2 vai tôi rồi hét lên và mog tôi bìh tĩh
- Lúc nào ? Tôi mới chỉ gặp anh ngày hôm qua và rồi bao nhiêu chuyện kì lạ đã diễn ra
- Mình đã gặp nhau cả trước đây , k chỉ là gặp nhau mà đã yêu nhau rất nhiều em hiểu chưa
Tôi chết sững lại trước những gì vừa thốt ra từ miệng anh ta . Tại sao nước mắt tôi lại cứ lã chã rơi ? Trái tim cứ như đau thắt ... jốg như bị lừa dối .. đã từng bị lừa dối ...
- Anh đang trêu tôi đúng ko ? - Tôi tha thiết cầu xin câu trả lời là đúng ...
- Sự thật .. Mình đã từng yêu nhau - Anh ta nhìn tôi , tôi k thấy nụ cười nữa .. Nước mắt anh lạnh lùng rơi xuống ..
Tôi thấy như xung quanh đảo lộn . Mọi thứ đè nặng lên đầu tôi . Và rồi tôi ngất đi . 1 lần nữa .
....
Tôi vẫn cãi vã với anh cái j đó ! Tôi bỏ đi và anh chạy theo kéo tay tôi lại ...
- Anh đừng nói dối em nữa , đủ rồi - Tôi gào lên trong đau đớn
- Sao em ko nghe anh nói .. Sao em ko tin anh
- Sự thật là anh đã lừa dối em
Tôi vùng tay và chạy đi ... Tôi lao ra jữa dòng xe ... Và rồi .. Tôi ngã xuống . Tôi vẫn nghe thấy tiếng anh hét lên gọi tên tôi . Thậm chí tiếng gọi cứ lớn dần trog đau đớn .. rồi mọi thứ tối dần .
...
Tôi giật mình mở mắt .. Giấc mơ như 1 điều gì đó đã từng xảy ra .
Anh đang ngồi dưới jường tôi và ngả đầu vào đệm . Anh đang ngủ thiếp đi . Tự nhiên tôi thấy lòng mình nhói lên ... tay tôi vô thức vuốt ve mái tóc anh , má anh .. mềm mại và ấm áp quá thân thuộc qá . Cảm jác hạnh phúc len lỏi khắp cơ thể .
Anh tỉnh dậy . Tôi vội vàng rút tay lại . Anh nhìn tôi lo lắng
- Em ko sao chứ
- Anh đã từng lừa dối tôi đúng ko ?
- Em .. ? Anh .. ? - Anh ngập ngừg ngạc nhiên nhìn tôi
- Và đã có chuyện j đó xảy ra đúng ko ? - Tôi lạnh lùng hỏi k cảm xúc
- 1 năm trước em đã bỏ rơi anh ở đây - Anh nhìn tôi mắt lại nheo lại như sắp khóc
- Anh đừng khóc , tôi thấy k vui - Tôi cúi mặt
- Sau vụ tai nạn ấy , mẹ đưa em đi Canada luôn , anh còn k có cơ hội đc gặp em sau ngày hôm ấy - Anh ấy vùi mặt xuốg đệm k nhìn tôi nữa nhưg lại đag nắm chặt lấy tay tôi
- Tai nạn ? - Tôi ngạc nhiên
- Mẹ nói em bị tổn thg não nặng lắm . Anh đã rất lo .- Anh vẫn thế nhưg lại nắm chặt tay tôi hơn
- Truyện đùa à ? Anh có trò đùa nào hay hơn k ? - Tôi rút tay lại
Anh đứng dậy nhìn tôi 1 cák đau đớn rồi quay đi . Trước khi đi , anh đã nói tiếp nhưg k quay lại nhìn tôi .
- Anh ước gì tất cả nhữg điều đã xảy ra chỉ là trò đùa ... để bjờ anh ko fải vừa vui vừa đau khi gặp lại em !
Anh bỏ đi . Tôi chỉ nhìn fía sau lưng anh . Nhưng có thể cảm thấy . Có lẽ tôi đã làm cái j đó khiến anh bị tổn thương thực sự .
...
1 tuần . Tôi giam mình trong nhà . Bố nói tôi nên đi ra ngoài vì ở đây có rất nhiều trò để chơi .
- Bố à , con đã từng có bạn trai ở đây à ?
- Sao con lại hỏi thế ?
- Con cảm thấy con đã quên cái j đó và mới vừa chợt nhớ ra
- Con nhớ ra cái j rồi - Bố tôi cuốg quýt
- Sao bố lại fản ứng như thế ?
- À ko ? Bố chỉ tò mò thôi - Bố ậm ờ chối
- Bố dấu con chuyện j đúg k ? - Tôi ngồi xuống bám lấy cánh tay bố lay mạnh
- Tất cả là do mẹ con mà ra cả - Bố tôi thở dài
Tôi buông tay bố . Như tình cờ nhận ra hay hiểu 1 cái j đó . Nhưng vẫn k rõ
- Con bị tai nạn và mất 1 phần kí ức ? - Tôi nhìn bố nói ra 1 điều mà chíh tôi thấy khó tin
- Mẹ đã ko muốn con quan hệ với Hiệp nên đã tận dụng cơ hội ták con hẳn khỏi Hiệp - Bố tôi đặt tay lên đầu tôi và kéo tôi tựa vào vai ông
- Hiệp là ai ?
- Là người con trai đầu tiên để bố thấy con gái bố thật sự hạnh phúc - Bố vỗ nhẹ đầu tôi
- Vậy tại sao mẹ lại ghét anh ấy - Tôi cảm thấy như đang đc mở cửa mọi thắc mắc
- Mẹ nghĩ Hiệp lông bông và chưa khôn lớn - Bố cúi xuốg nhìn tôi
- Vậy thực sự là con đã từng yêu anh ấy ? - Tôi nhấc đầu khỏi vai bố
- Con đã gặp Hiệp đúng ko ? - Bố lại đặt tay lên má tôi
- Con đã nghĩ những j anh ấy nói là đùa
- Chắc nó sẽ buồn lắm con gái ạ
- Thế sau khi con sang Canada anh ấy có đến đây ko ?
- Có .. Cứ 1 tuần nó lại đến chơi với bố , rồi đến tối lại ngồi lì trog phòg con suốt
Tôi như vỡ oà trong kí ức . Tôi ôm lấy bố khóc nức nở như 1 đứa trẻ con bị jật mất kẹo . Bố vỗ về và an ủi tôi . Tôi thấy hối hận vì đã nói những lời ko hay . Nhưng thật sự tôi quá bối rối bởi sự thật này .
...
Biết tìm anh ở đâu nhỉ ? Hơn 1 tuần rồi . Ngay từ phút đầu nhìn thấy anh . Tôi đã thấy trong mình cảm jác j đó jốg như rung động . Nhưg lại k dám công nhận nó . Thật sự là quá khứ ... chúg tôi đã từng iêu nhau ? Yêu sâu đậm .. Đã từng nhiều sóng jó và đến tận bjờ anh vẫn yêu tôi sao ? Tôi thẫn thờ ngồi ở đài phun nước . Tại sao quá khứ lại đem đến 1 bất ngờ khiến tôi k thể tin và dám tin ..
- Em ko tin là có cướp hả
Tôi jật mình bắt gặp nụ cười của anh !
- Anh xin lỗi vì đã đem cho em 1 cú sốc lớn nhé - Anh lại ngồi sát cạnh tôi
- Không , anh ko fải xin lỗi - Tôi bối rối , chẳng hiểu vì sao khi vốn dĩ tôi là ng rất dễ che đậy cảm xúc
- Em chưa nhớ ra anh đúng ko ? Anh cười mỉm rồi cúi mặt như hụt hẫng cái j đó
- Bố em có kể lại 1 vài điều - Tôi cũg cúi mặt theo anh
- Vậy coi như jờ 2 đứa mình là bạn đi- Anh thở dài rồi nở nụ cười đáng iêu cũ
- Ừk - Tôi cũg mỉm cười và cảm thấy nhẹ nhõm theo anh .
...
Hôm nay tôi dậy sớm với ý định sẽ nấu 1 bữa thật ngon đãi bố . Tự nhiên tâm trạng thấy vui . Lạ . Tôi ko hề đắn đo với quá khứ bởi sự dịu dàng của Hiệp . Tôi mở cổng và chào Hiệp . Bố mời anh đến ăn kơm hôm nay . chúng tôi đi mua đồ .
- Nấu canh bí đi .. Em thích ăn canh bí - Hiệp như buột miệng đưa tay ra vồ lấy quá bí rồi híp mắt nhìn tôi cười
- Sao anh biết .. Tôi ngạc nhiên
- Anh còn biết nhiều hơn em tưởng đấy - Hiệp thì thầm vào tai tôi dịu dàng
- Anh còn biết j nữa
- Anh còn biết em thík ăn thịt kho tàu , bố em thík ăn đồ xào , và mẹ em ... - Đến đây Hiệp dừng lại
- Mẹ em làm sao ? - Tôi tò mò
- Mẹ em thì ... - Hiệp gãi đầu lơ đi
- Nói đi - Tôi ẩy nhẹ tay anh
- Thì ghét anh
- Đừng nghĩ đến mẹ em nữa .. vì em lớn rồi - Tôi cố an ủi anh 1 chút j đó
Hiệp rất vụng về . Anh làm gì cũng ko ra hồn . Như kiểu chưa bao jờ phải làm những việc đơn jản như bóc củ hành , củ tỏi .. cắt nút chai tương ớt thì bị bắn hết vào áo . Anh cứ lúng túng như 1 đứa trẻ con .. Bố cứ trêu anh mãi . Cuối cùng anh biết điều lên nhà ngồi với bố . Tôi cảm thấy hạnh phúc len lỏi vào từng dòng suy nghĩ , lạ thật .. Tôi bắt đầu có cảm jác cũ .. cảm jác đã từg yêu anh rất nhiều .
Mọi thứ nhah chóg xong xuôi . Hiệp jiúp tôi dọn đồ lên bàn ăn và nhặt bát đĩa . Anh đang cố tỏ ra đc việc thì fải . Nhìn điệu bộ lúng túng của anh tôi cảm thấy trước đây mình đã yêu 1 người con trai vô cùng đáng yêu .
Tiếng chuông cửa . Bố tôi lẩm bẩm . Ai vô duyên mà đến vào jờ cơm . Hiệp lanh chanh đòi ra mở cửa . Tôi đi theo anh . Anh cười nói đón khách vào còn tôi sững sờ khi nhận ra . Đó là Tùng . Người có lẽ có thể sẽ trở thành người yêu của tôi nếu như tôi ko về đây và gặp lại Hiệp .
- Anh ta là ai thế Trang ? - Tùng nhìn Hiệp rồi nhìn tôi
- Tôi là bạn của Trang - Hiệp niềm nở
- Tôi đang hỏi Trang kia - Tùng lạnh lùng
Tôi chỉ cúi mặt ko nói j . Vì tôi đang chạy trốn Tùng . Người mà mẹ tôi muốn tôi sẽ gửi gắm cả đời vào đó . Nhưng thật sự từ lúc quen Tùng . Anh như 1 người anh trai , tình cảm của tôi ko khác đc .. Chỉ là Tùng giống như ân nhân của mẹ tôi . Và tôi ko muốn làm điều j có lỗi với anh
Hiệp ngơ ngác trước câu nói lạnh lùng của Tùng . anh lịk sự xin phép vào trong nhà trước .
- Em về đây mà ko nói với anh 1 câu nào sao ? - Tùng tức jận quát
- Em xin lỗi , em muốn đc yên tĩnh suy nghĩ - tôi lí nhí
- Em ko fải suy nghĩ .. Anh yêu em và em ko cần fải suy nghĩ j cả , theo anh về nước đi
- Cậu là ai mà to tiếng trong nhà tôi - Bố tôi xen vào
- Dạ ... Cháu xin lỗi , cháu k biết bác ở nhà - Tùng bối rối
- Cậu nghĩ tôi sẽ để con gái tôi đi với 1 người nóng tính như cậu à?
- Cháu xin lỗi bác , cũng tại cháu ko jữ đc bìh tĩh
- Thế nếu cậu k jữ đc bìh tĩh nữa thì đánh nó à ? - Bố thản nhiên
- Thôi bố - Tôi can lại
- Anh vào nhà đi - Tôi quay ra nói với Tùng
Hiệp lăng xăng chạy ra sák vali cho Tùng vào nhà . Nhưng tôi để í . Anh đang lo lắng .
- Mọi người vào ăn kơm thôi đi ạ , k nguội - Hiệp nói
Mọi người ngồi vào bàn . Tùng xuất hiện làm ko khí tự nhiên mất tự nhiên đi . Chỉ có Hiệp vẫn bình thường như cũ . Anh gắp thức ăn cho bố , cho tôi .. Mặc sự khó hiểu và khó chịu của Tùng . Anh làm tôi cảm jác yên tâm .
- Em ăn cái này đi - Tùng gắp đỗ cho tôi
- Trang ko biết ăn đỗ đâu - Hiệp buột miệng xen vào
- Sao cậu biết , 2 người thân lắm à ? - Tùng cau có
- Thật ra jờ em ăn đc rồi - Tôi cố nhét miếng đỗ vào miệng mà k nhớ là trước mìh k ăn đc đỗ
- Bố nhớ là trước kia con có biết ăn đỗ đâu nhỉ - Bố như chọc ngoáy Tùng
- Nhà vệ sinh ở đâu ạ . Cháu muốn rửa mặt rồi ngồi nghỉ 1 lát , mọi ng cứ ăn đi ạ ! - Tùng xin phép đứng dậy
Tôi quay sang và thấy bố cười như kiểu đạt đc í muốn . Còn Hiệp thì cúi gằm mặt như kiểu có lỗi trog việc ấy .
Bữa cơm mãi rồi cũng xong . Tôi cất áo cho Tùng ở phòg dành cho kháck . Anh nằm nghỉ luôn và k nói j thêm . Hiệp ngồi uống nước nói chuyện với bố . Muộn , anh về và tôi theo tiễn anh :
- Tùng là bạn trai mới của em à ? - Hiệp cúi mặt cười ngượng
- Không , anh yên tâm đi - Tôi cười an ủi anh
- Vậy sao anh ấy có tiếng nói với em vậy
- Anh muốn biết để làm j ? - Tùng đột ngột xuất hiện sau lưng tôi
- Tôi muốn biết để cư sử cho đúng - Hiệp vẫn bình thường
- Trang sẽ là bạn gái tôi - Tùng nhìn Hiệp chắc chắn
- Anh đừng nói bừa , em chỉ coi anh là anh trai - tôi cãi lại
- Mẹ em muốn thế , và anh muốn thế - Tùng như cáu jận
- Vậy anh yêu mẹ Trang đi - Hiệp kéo tay tôi tránh xa Tùng
- Anh nói j ? Anh có tư cák gì
- Chúng tôi đã từng yêu nhau hơn 2 năm
- Cái j cơ ? - Tùng ngạc nhiên
- Vậy em và mẹ em đã nói dối , em có ny ở VN sao lại nói là chưa từng yêu ai ? - Tùng hét vào mặt tôi
- Đừng độc đoán như thế . Trang bị mất trí nhớ và quên mất tôi ! - Hiệp thực sự tức jận trước hành động của Tùng còn tôi thì cố bám chặt lấy tay anh .
- 2 người bịa chuyện à ? Chắc 2 người mới quen nhau có vài tuần - Tùng cười thák thức
- Dù có là vài tuần thì tôi cũng hiểu cô ấy ko cần 1 người ko biết lắng nghe như anh .- Hiệp thực sự bực tức khác với sự dịu dàng hằg ngày của anh . Tôi cảm thấy anh đang bênh vực tôi và tôi k thấy sợ nữa .
Tùng im lặng sau câu nói của Hiệp . Anh bỏ vào nhà .
- Em ko sao chứ ? - Hiệp quay sag tôi
- Em ko , cám ơn anh - Tôi cúi mặt xấu hổ vì chuyện vừa rồi
- Hấp , em quên là anh yêu em à - Hiệp ôm lấy tôi 1 cách tự nhiên , có lẽ trước đây anh vẫn thường ôm tôi như thế . Tôi lưỡng lự địh ôm lấy anh nhưg lại k dám . Chỉ biết , cảm jác ấm áp quen thuộc lại len lỏi trong tôi .
Sáng hôm sau !
Tôi thức dậy khá muộn , có lẽ vì đêm qua tôi đã nghĩ quá nhiều và mệt thật sự . Tôi bước xuống nhà ko thấy bố đâu cả . Có lẽ bố đi làm rồi . tôi xuống bếp định lấy đồ uống thì gặp Tùng . Anh đang nấu bữa sáng . Có lẽ ở nước ngoài quen đã khiến anh có thói quen ấy ! Anh nhìn tôi mỉm cười như tối qua chưa có chuỵện j xảy ra vậy . Tôi ngồi xuống và cùng ăn sáng với anh .
Điện thoại reo .
- alô
- Con gái hả
- Bố ạ
- Vì sợ con ở nhà với cái thằng ấy 1 mình có chuyện , bố bảo Hiệp qua rồi đấy
Cúp máy . Bố lạ thật . Sao lại ghét Tùng đến thế nhỉ . Thật ra Tùng chỉ nóng nảy và hơi lạnh lùng . Nhưng anh ấy vốn rất quan tâm đến ng khác . Lại dễ quên nữa , người lớn nên k tính toán mà !~
- Anh ta là người yêu trước đây của em thật hả - Tùng hỏi ngay sau khi tôi ngồi xuống
- Chúng em chưa từng chia tay - Tôi đáp
- Em đã thật sự đã mất trí nhớ về anh ta - Tùng tò mò
- Vâng ! Em chỉ nhớ mơ hồ
- Vậy có nghĩa bjờ em ko có cảm jác yêu anh ta
- Ko hẳn .. Em luôn thấy cảm jác quen thuộc khi ở gần anh ấy - Tôi trả lời k suy nghĩ rồi jật mìh nhìn phản ứng của Tùng
- Vậy là em đã bắt đầu cảm thấy yêu thg cũ ? - Tùng nhìn tôi buồn dần
- có lẽ là vậy đấy - Tôi cúi mặt k dám nhìn Tùng nữa
- Nhưng quá khứ đã qua rồi , em nên nhìn vào tương lai
- Nhưng quá khứ này là cái em k hề muốn đánh mất , em muốn tìm lại
- Nghĩa là em ko muốn từ bỏ anh ta - Tùng đứg bật dậy
- Em chưa bjờ từ bỏ anh ấy , mà là em đánh mất kí ức về anh ấy - Tôi lần đầu tiên nổi nóng lại với Tùng
Tùng bỏ lên gác . Tôi ngồi xuống và bắt đầu suy nghĩ về nhữg j mình nói . Tôi vừa nói những cái j vậy ? Thật sự tôi đang nói đấy ư ? Hay Trang của 1 năm về trước đang nói trong tiềm thức . Tự nhiên tôi muốn cái cảm jác yên bình khi ở cạnh Hiệp .
Nghĩ đến là Hiệp xuất hiện . Anh đến bởi sự jao phó của bố tôi . Anh hỏi tôi có muốn đi đâu chơi ko ? tôi còn chưa kịp đồg í thì nhớ chả nhẽ để Tùng ở nhà 1 mình . Vậy là 3 người chúg tôi sẽ đi chơi .
Hiệp đưa tôi và Tùng đi khắp nơi . Hiệp mua kem , rồi mặt nạ , rồi kẹo bông ... bóng bay cho tôi .. và tất nhiên cho cả Tùng nữa . Tùng lúc đầu có vẻ khó chịu khi đi cùng Hiệp nhưng sau lại như là quên mất . Tùng cũng đã chơi rất vui . Hôm nay tôi như đc làm trẻ con đc bố và mẹ đưa đi chơi vậy . Hiệp hớn hở nên sẽ là bố , Tùng đăm đăm jốg mẹ tôi Nói đến đây tôi tự cười tủm tỉm làm cả 2 nhìn tôi khó hiểu .
Lúc gần chập tối . Đường tự nhiên đông . Tôi nhìn thấy bên kia đường có quán mì Ý , định bảo 3 người qua đó thì cuống lên kiểu j lại vấp ngã . Đau điếng . K nhấc đc chân lên nữa . Hiệp và Tùng cuốg lên .
- Em có sao ko ? Đau ko - Hiệp và Tùng nói cùng 1 lúc
- Đau ko em ? - Hiệp im lặng và Tùng tiếp tục hỏi
- Em sái khớp rồi - Tôi nhăn nhó
Ngay lập tức Tùng đứng dậy lao ra ngoài gọi taxi , nhưng trong lúc Tùng nghĩ đc có như thế thì Hiệp đã cõng tôi lên lưng và đi qua đường . Tùng sững sờ .
- Để cô ấy về đi , chân đau đi sao đc nữa - Tùng kéo tay Hiệp lại
- Thì tôi sẽ cõng cho đến khi nào về - Hiệp than nhiên
Tùng cũng k nói j nữa . Tôi thì thấy hạnh phúc cực . Chẳng cần nũg nịu thôi k cõg này nọ như nhữg đứa con gái khác làm j . Tôi đang vui mà .
- Chị ơi cho em xin cái khăn ướt - Hiệp đặt tôi xuống ghế và nói với chị bồi bàn
Hiệp dịu dàng lau rồi nắn cổ chân cho tôi . Anh đang dần dần khiến tôi biết lí do vì sao trước đây tôi yêu anh . Bất chợt tôi nhìn Tùng , lúc ấy có lẽ Tùng đang cảm thấy thua cuộc . Ánh mắt Tùng nhìn Hiệp khác hẳn .
- Em đỡ nhức chưa ? - Hiệp cười rồi hỏi tôi
- Em đỡ rồi , jờ chỉ đói thôi - tôi nũng nịu
- Vậy ăn đi rồi về - Tùng xen vào

Mr.VictoryTrang Tiếp

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM

Polaroid