***cái chết của mặt trời!!! gỡ khuôn mặt đêm ra khỏi nốt ngày
đếm một vài đơn lẻ
thấy mình hiền hơn trong cơn giận hờn của cỏ
em có khóc đâu
là niềm vui câm đang lòng vòng khoe nhan sắc
cả sự im lặng kéo dài
như bình nguyên cỏ khô đến kiệt cùng nắng úa
thanh âm bỗng thừa
sự lộng ngôn trở thành vô nghĩa
muốn tìm điều diệu kỳ nhất
khi em click vào anh
em ở đây và viết những bài thơ
bài thơ vô tình tạo thành hài cốt
bài thơ từ một giẻ xương sườn
nửa đêm giật mình vì chưa đủ nỗi chung riêng
nghe tiếng thiêng liêng từ mối tình thức trắng
vừa rụng xuống tay mình
một lời bạt cuối
người con gái trên ban công thôi buồn
chỉ có em ngồi gom những nụ cười nhiệt đới cũ
thốt gọi mặt trời ơi!