XtGem Forum catalog
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

- Nơi này quá rộng cho một phụ nữ sống một mình,- Isabelle cắt nghĩa.- Cô biết không, chính bố Heather đã mua căn hộ này cho nó vì ông muốn con mình được sung sướng. Trên thực tế, khi đến ở tại New York sau khi đã học xong, nó muốn mướn một căn phòng nhỏ trong khu West Side. Jimmy đã nhảy dựng lên. Ông muốn là nó phải ở một căn hộ có người gác cửa, muốn nó sống trong sự an toàn. Ngày hôm nay ông yêu cầu tôi rao bán căn hộ và tôi giữ số tiền đó. Ông nói là Heather có ý như thế. Ông nói tôi không nên chìm đắm trong sự đau khổ nữa mà tôi phải sống trở lại một cách bình thường. Nhưng để quên được là một điều rất khó…Tôi cố gắng hết sức mình, nhưng không biết là một ngày nào đó, tôi có làm được hay không nữa…- Giọng của bà bị nghẹn lại.
Lacey hỏi một câu mà cô cho là quan trọng:
- Bà có chắc là bà muốn bán nó không?
Hơi hoang mang, cô thấy vẻ can đảm của bà Isabelle Waring biến đổi dần và mắt bà rớm lệ.
- Tôi đã cố gắng hết mức để tìm ra nguyên nhân dẫn đến cái chết của con gái tôi. Tại sao nó phải vội vã rời bỏ khách sạn trong đêm đó? Vì lý do gì mà nó không thể chờ đến sáng ngày hôm sau để đi cùng với mấy người bạn như đã định. Cái gì đã làm cho nó thay đổi ý kiến? Tôi tin chắc là có một người nào đó biết được việc này. Tôi cần phải biết được. Tôi biết là có một cái gì đó dày vò nó, dù cho nó không bao giờ muốn nói ra. Tôi thiết nghĩ là có thể tìm được câu trả lời ngay tại New York, hay ngay trong căn hộ này hoặc với một trong các người bạn của nó. Nhưng bố của nó lại trách tôi là đi quấy rầy mọi người với những chuyện này, và có thể ông ta có lý khi nói là cuộc sống vẫn đang tiếp diễn. Như thế, tôi có thể trả lời cho câu hỏi của cô, cô Lacey à, đúng, tôi muốn bán nó.
Lacey chụp bàn tay của bà:
- Tôi cũng tin là chính Heather cũng sẽ khuyên bà như thế, - cô đáp thật nhỏ nhẹ.
*
**
Ngay tối hôm đó, Lacey lái xe đi suốt bốn mươi cây số đến Wyckoff tại bang New Jersey, nơi ở của mẹ và chị cô. Cô đã không gặp những người thân từ hồi đầu tháng tám, khi cô đi nghỉ hè một tháng tại Hampton. Người chị Kít và ông chồng Jay, có một ngôi nhà nghỉ hè tại Nantucket và luôn hối thúc Lacey đến đó nghỉ hè với họ.
Khi vượt qua cây cầu Geoger Washington, Lacey chuẩn bị nghe các lời khiển trách đang chờ đón cô.
- Cô chỉ ở lại đây cùng chúng tôi ba ngày thôi sao?- Người anh rể hỏi cô.- Thế Hampton Đông có gì hơn Nantucket kia chứ?
Điểm thứ nhất là anh không có mặt ở đó, cô thầm nghĩ với nụ cười. Người anh rể Jay Taylor này, là chủ một cửa hàng kinh doanh rất thịnh vượng các trang thiết bị về nhà hàng, tuy không phải là tuýp người của chị cô nhưng hai người đã yêu nhau thật say đắm và giữa họ đã có mấy đứa con kháu khỉnh. Vậy còn mong gì hơn nữa? Còn Jay, nếu như anh ta bớt nổ một chút thì hay biết mấy.
Khi đi trên quốc lộ 4, cô bỗng nhiên cảm thấy nóng lòng gặp lại những người thân của mình: mẹ, chị Kít và mấy đứa con của chị. Todd, thằng lớn đã mười một tuổi rồi, Andy là đứa kế mười tuổi và Bonnie, đứa cô cưng nhất, một cô bé thật đáng yêu mới bốn tuổi. Nghĩ đến đứa cháu, cô mới nhận thấy là trong suốt ngày hôm nay hình bóng của Isabelle Waring luôn lởn vởn trong đầu cô, cô dường như còn nghe thấy những lời nói của bà ta. Người ta dường như có thể sở mó được nỗi thống khổ của người mẹ này. Bà đã năn nỉ Lacey phải uống với bà một tách cà phê để bà tiếp tục nói về đứa con gái của mình.
- Tôi đến định cư tại Cleverland sau khi ly hôn. Tôi đã lớn lên tại thành phố này. Lúc đó Heather mới có năm tuổi. Và trong khi lớn lên nó vẫn đòi chia thời gian để sống giữa ba nó và tôi. Mọi việc đều êm xuôi. Sau đó tôi tái giá. Ông ta chét cách đây ba năm. Tôi luôn mong là Heather sẽ gặp được người đàn ông xứng đáng với nó, sau đó nó sẽ có con, nhưng nó lại dồn hết tâm trí vào sự nghiệp. Tuy nhiên, một ít lâu trước khi nó chết, tôi có cảm giác là nó đã gặp một người nào đó. Tôi có thể lầm, nhưng tôi hình như đã biết được chuyện đó qua giọng nói của nó.
Tiếp đến Isabelle hỏi một câu với giọng hết sức âu yếm:
- Còn cô Lacey, điều gì quan trọng nhất trong đời của cô?

Khi nghĩ đến câu hỏi này, Lacey nở một nụ cười buồn bã. Cũng không hẳn như thế, nàng thầm nghĩ. Kể từ ngày tôi vượt qua cái tuổi ba mươi định mệnh đó, tôi luôn ý thức được rằng cái đồng hồ sinh học của tôi vẫn chạy tốt. Ôd, mặc kệ nó! Tôi rất thích công việc làm của tôi, tôi thích căn hộ tôi đang ở, thương yêu gia đình và bạn bè của tôi. Tôi tận hưởng cuộc đời tôi và không có gì để phiền trách ai cả. Những gì phải đến thì sẽ đến thôi.
Bà mẹ ra mở cửa.
- Kít đang ở trong bếp còn Hay thì rước mấy đứa nhỏ-bà nói sau khi hôn cô thật âu yếm,- Ngoài ra trong nhà còn có một người mà mẹ rất muốn giới thiệu cho con.
Lacey giật mình khi thấy một người đàn ông mà cô không hề biét đứng cạnh cái lò sưởi to lớn trong phòng khách, trên tay cầm một ly rượu. Vẻ mặt ngượng ngùng, bà mẹ giới thiệu cho Lacey biết đây là Alex Carbine, quyen biết bà từ nhiều năm trước và mới đây dã gặp lại nhau nhờ việc Jay bán trang thiết bị cho cái nhà hàng mới của ông ta trên đường 46 phía Tây.
Trong lúc bắt tay ông ta, Lacey thực hiện một cuộc quan sát chớp nhoáng. Độ sáu mươi tuổi, vừa vào lứa tuổi của mẹ, vóng dáng đẹp, có vẻ khoẻ mạnh, trong lúc bà mẹ gần như không biết phải làm gì nữa. Có chuyện gì vậy kìa? Mỗi khi có thể, bà mẹ biến mất trong cái nhà bếp siêu hiện đại, nơi mà Kít đang trộn xà lách.
- Chị có biết chuyện này kéo dài được bao lâu rồi không? Cô hỏi người chị của mình.
Kít, với mớ tóc túm ngược ra phía sau, một hình ảnh tuyệt đẹp của một bà chủ nhà, có một nụ cười đồng loã.
- Từ gần một tháng nay rồi, ông ấy rất dễ thương. Một hôm Jay có mời ông ta lại nhà ăn tối,và mẹ cũng có mặt ở đó. Alex goá vợ và ông làm công việc điều hành nhà hàng, nhưng đây là lần đầu tiên mà ông làm chủ, chị nghĩ như thế. Anh chị có đi đến đó và thấy tiệm đó cũng khá đẹp.
Cả hai người giật mình khi có tiếng cửa đóng sầm trước nhà.
- Can đảm lên em, Jay và mấy đứa nhỏ đã về rồi.- Kit khuyên như thế.
Khi bé Todd mới lên năm tuổi, Lacey đã đem nó cũng như mấy đứa con sau này của Kit, đi thăm Manhattan. Cô muốn giới thiệu cho chúng biết thành phố này giống như ba cô đã làm với cô trước đây. Họ gọi những buổi dã ngoại đó là những ngày Jack Farrell- đó là lúc gồm cả việc đi xem hát tại Broadway (cô đã xem vởi Mèo đến năm lần rồi) hay đi tham quan các viện bảo tàng (Viện Bảo Tàng Lịch Sử Tự Nhiên với bộ xương khủng long đương nhiên là nơi bọn chúng thích nhất). Họ cũng đã lùng sục trong khu Greenwich Village, đáp xe điện đến tận đảo Roosevelt, đi tàu thuỷ đến đảo Ellis, ăn sáng tại trung tâm Thương Mại Quốc Tế cũng như trượt băng tại trung tâm Rockefeller.
Mấy đứa cháu trai đón mừng Lacey với tính sôi nổi thường tình của chúng. Bonnie vẫn nhút nhát như thường lệ, nép sát vào cô.
- Cháu nhớ dì lắm dì à? Con bé thỏ thẻ.
Lúc đó Jay mới khen cô có vẻ mặt tươi tắn, nói rằng các ngày nghỉ tại Hampton rất bổ ích cho cô/
- Hơn cả tuyệt vời, - Lacey đáp lại với vẻ tinh nghịch.
Trong bữa ăn tối, Todd quan tâm đến việc làm của bà dì nên hỏi Lacey:
- Hoạt động của thì trường địa ốc New York lúc này ra sao hả cô?
- Ừ, thì nó cũng đang bắt đầu hoạt động trở lại đấy,- cô trả lời.- Nhân tiện đây, tôi báo cho cả nhà biết là hồi sáng nay có người giao cho tôi một vụ buôn bán hết sức hấp dẫn, - Và cô kể cho họ nghe về Isabelle Waring và nhận thấy Alex Corbine nghe chăm chú hết sức.
- Thế ông có biết bà ta không?- Cô hỏi ông ta.
- Không,- Ông đáp lại,- nhưng tôi biêt Jimmy Landi và có gặp cô con gái Heather của họ. Tai nạn đó quả là một thảm kịch. Jay, anh đã liên lạc với Jimmy rồi mà và chắc anh cũng phải biết Heather phải không> Cô ta thường đến nhà hàng mà.
Lacey rất ngạc nhiên khi tháy người anh rể của mình đỏ mặt.
- Không, tôi chưa hề gặp mặt cô ta,- anh ta trả lời, giọng hơi bực dọc- Đúng là tôi có vài vụ làm ăn với Jimmy Landi. Có ai muốn ăn thêm đùi heo không?
***
Đã hơn bảy giờ tối. Trong quầy bar của nhà hàng không còn một chỗ trống và khách ăn tối thì tấp nập. Jimmy Lan đi biết lẽ ra ông phải xuống đó để tiếp khách, nhưng ông không hề muốn làm việc đó. Với ông, ngày hôm nay thật tồi tệ và ông đang ở trong trạng thái hoàn toàn suy sụp sau cú điện thoại của Isabelle: ông thấy lại hình ảnh của Heather bị kẹt trong chiếc xe đang cháy. Hình ảnh đó cứ ám ảnh ông một lúc lâu sau khi ông đặt ống nghe xuống.
Ánh đèn điện rực rỡ bên ngoài chiều xiên qua các cánh cửa sổ rộng lớn của phòng làm việc, làm nổi rõ bức tường phủ lambri gỗ trong một toà nhà nhỏ bằng gạch xám trên đường 56 phía Tây. Nhà hàng Venezia của ông cũng toạ lạc trong toà nhà này và nó được mở ra cách đây ba mươi năm. Ông mua lại một nơi mà người ta đã mở liên tiếp ba cái nhà hàng bà đều bị phá sản. Khi ấy, Isabelle và ông đã sống trong một căn phòng nhỏ có sẵn đồ đạc ở ngay trên tầng một. Ngày hôm nay ông là chủ của toà nhà này và nhà hàng Venezia là nơi mà giới nổi tiếng của Manhattan đến ăn.
Ngồi trước bàn làm việc hình ống, Jimmy đang nghĩ đến các lý do khiến ông không muốn xuống dưới đó.Không phải chỉ vì cú điện thoại của bà vợ cũ của ông. Nhà hàng ông được trang trí bằng cách bích hoạ, một ý tưởng lấy từ một nhà hàng cạnh tranh, tiệm Côte Basque. Các bức tranh tường này vẽ thành phố Venise và chúng thể hiện những cảnh mà trên đó có hình của Heather ở nhiều độ tuổi khác nhau. Khi hai tuổi, cô được vẽ với bộ mặt kháu khỉnh trước cửa sổ lâu đài của mấy vị Đô- giơ. Đến tuổi thiếu niên, cô ngồi trên chiếc thuyền gông-đôn nghe người lái hát một khúc xê-rê-nat; khi vào tuổi hai mươi cô làm người mẫu dưới hình ảnh một cô gái đang đi trên cây cầu với tập nhạc kẹp trong tay.
Jimmy biết là nếu như ông muốn tìm đc sụ bình thản trong tâm hồn, ông phải tháo bỏ hết các bích hoạ đó và cả việc Isabelle cứ khăng khăng với ý nghĩ là có một người nào đó phải chịu trách nhiệm về cái chết cuả Heather. Dẫu biết vậy, nhưng ông vẫn cảm thấy cần sự hiện diện của Heather, ánh mắt cô ta nhìn thẳng vào ông khi ông đi ngang qua phòng ăn của nhà hang, cũng như sự có mặt của cô ta cạnh ông, tại đây, ngày này qua ngày khác.
Ông đã ở cái tuổi 67, tuy vậy tóc vẫn giữ màu nâu tự nhiên, một cái nhìn mơ màng dưới bộ lông mày rậm rạp tạo cho ông một vẻ bất cần đời. Dáng người trung bình, thân hình rắn chắc bà gân guốc thể hiện một sức mạnh thú tính. Ông biết là các bộ vét tông được may đo cẩn thận khiến những kẻ ghen ghét cười nhạo ông và dù cho ông cố gắng đến đâu đi nữa, ông vẫn mang dáng vóc của một con người bình dân. Ông mỏm cười khi nhớ lại bộ mặt của Heather khi lần đầu tiên cô nghe lời nhận xét này.
Ông nói với cô là không nên bận tâm về chuyện đó, rằng ông có thể mua hàng tá người như thế và đó là mới là điều quan trọng.
Ông lắc đầu. Hơn bao giờ hết, lúc này đây ông biết việc đó không phải là chuyện duy nhất khiến ông phải bận tâm nhưng nó cũng là lý do chính đáng để cho ông thức dậy vào mỗi buổi sáng. Ông đã vượt qua thời kỳ kinh khủng này bằng cách chú tâm vào kế hoạch mở cái khách sạn- sòng bạc sẽ được xây cất tại Atlantic City.
- Donald Trump, hãy xéo đi!- Heather thốt lên như thế khi ông đưa cho cô xem cái mô hình.- Ta có thế gọi đó là Heathers Place và con sẽ trình diễn độc quyền tại đó, ba nghĩ thế nào, baba yêu quí?
Cô dùng cái tên gọi thân mật đó từ khi cô được mười tuổi, trong một chuyến du lịch tại Ý. Và kể từ ngày đó, cô không còn gọi ông bằng từ “ba” nữa.
Ông nhớ lại câu trả lời của ông lúc đó:
- Ba không do dự khi con đứng đầu trong tờ quảng cáo nếu như nó thuộc về ba hoàn toàn, con biết điều đó mà. Ba còn phải xem ý kiến của Steve thế nào nữa chứ. Vì anh ta cũng đã bỏ một số tiền lớn vào trong đó nên ba cũng đã cho anh ta quyết định một số việc. Nhưng thôi, chúng ta hãy nói đến việc khác đi chẳng hạn như con bỏ cái nghề của con để lập gia đình và cho ba vài đứa cháu ngoại được không?
Heather phá lên cười.
- Ồ baba ơi, baba hãy cho con them hai năm nữa đi, con đang thích cuộc sống tự do hiện nay mà.
Ông thở dài, tưởng chừng như vẫn còn nghe giọng cười đó. Ông sẽ không có cháu ngoại, không bao giờ. Một đứa cháu gái tóc vàng với cặp mắt màu hạt dẻ, hay một thằng cháu trai mà sau này khi lớn lên sẽ thế chỗ của ông giờ chỉ còn trong mơ.
Một tiếng gõ cửa đưa ông trở về thực tại.
- Hãy vào đi Steve,- Ông nói.
Cũng may là mình có được Steve Abbott, ông thầm nghĩ. Hai mươi lăm năm trước đây, một sinh viên trẻ rời khỏi trường đại học Cornell, đến gõ cửa nhà hàng của ông trong khi nó đang đóng.
- Thưa ông Landi, tôi muốn được làm việc cho ông,- anh ta tuyên bố như thế.- Tôi có thể học được nơi ông nhiều hơn bất kỳ một trường đại học nào dạy tôi.
Jimmy tiếp anh ta với tâm trạng vừa xui vừa bực dọc. Ông thầm đánh giá người thanh niên này xấc xược nhưng thuộc loại biết nhiều thứ.
- Anh muốn làm việc cho tôi phải không? – ông đã hỏi như thế và chỉ tay vào nhà bếp, nói tiếp.- Đây là nơi mà tôi bắt đầu sự nghiệp của tôi.
Ông không hề hối tiếc vì quyết định của mình. Steve có thể là một thằng ranh con biết cách cư xử, nhưng thật ra anh ta là một thanh niên trẻ gốc Ai len. Mẹ của anh ta làm nghề hầu bàn để kiếm tiền cho con học đại học và anh ta đã chứng minh được là anh ta cũng có một lòng nhiệt huyết không kém. Ngay lúc đó, ông đã cho anh ta là một tên ngu ngốc khi bỏ ngang sự học hành như thế, nhưng ông đã lầm. Chàng trai này được sinh ra để làm cái nghề này.
Steve Abbott mở cánh cửa ra và bật ngay cái công tắc điện gần nhất khi bước vào trong phòng.
- Tại sao ông lại ngồi trong tối như thế? Ông đang cầu cơ phải không Jimmy?
Landi nở một nụ cười buồn với anh ta và ghi nhận lòng trắc ẩn trong ánh mắt của người cộng sự trẻ tuổi này.
- Tôi đang nghĩ mông lung.
- Ông thị trưởng vừa đến cùng bốn người khách.
Jimmy đẩy cái ghế ra để đứng lên.
- Sao không ai báo với tôi là ông ta đã đặt bàn ở đây?
- Ông ta không đặt bàn. Ngài thị trưởng không thể cưỡng lại món bánh hot-dog yêu thích của mình, tôi nghĩ thế...
-
Với vài bước chân dài, Abbott đến để tay lên vai của Landi.
- Một ngày vất vả quá phải không?
- Đúng vậy,- Jimmy thở ra.- Sáng nay Isabelle có gọi điện cho tôi để báo nhân viên địa ốc có đến xem căn hộ của Heather và nói là có thể người ấy sẽ bán được nó trong thời gian ngắn thôi. Và như thường lệ, mỗi khi điện thoại, bà lạ nhắc đến chán ngấy cái chuyện đó: bà không thể nào tin là Heather có thể ra đi như thế trong đêm bão tuyết, để rồi gặp định mệnh khắc nghiệt. Đối với bà, cái chết đó không phải là ngẫu nhiên. Bà ta không từ bỏ ý nghĩ đó và nó làm cho tôi điên mất.
Ánh mắt lờ đờ của ông như nhìn vào cõi xa xăm nào đó.
- Anh có thể tin là lúc tôi mới quen với Isabelle, nàng là một cô gái rất đáng yêu. Một nữ hoàng sắc đẹp của Cleveland đấy! Khi quen với Isabelle tôi được biết nàng đã đính hôn và gần đến ngày cưới rồi, nhưng tôi vẫn lột chiếc nhẫn đó ra khỏi ngón tay của nàng và quăng ra ngoài cửa xe- Ông khẽ cười. – Tôi đã phải mượn tiền để trả lại cho vị hôn phu kia nhưng tôi đã thắng. Chính tôi đã cưới được Isabelle.
Abbott biết rõ chuyện này và cũng hiểu tại sao ông lại nhắc đến nó.
- Có thể cuộc hôn nhân của ông không thể kéo dài đúng như ý muốn nhưng bù lại ông đã có Heather rồi còn gì.
- Anh hãy tha lỗi cho tôi Steve. Đôi khi tôi cảm thấy mình quá già rồi và trở nên lẩm cẩm. Anh đã biết hết mọi chuyện. Isabelle không bao giờ thích thành phố New York hay ngay cả lối sống ở đó. Nhưng lẽ ra bà không nên rời khỏi Cleveland.
- Nhưng bà đã làm chuyện đó nên ông mới gặp bà được. Thôi nhé Jimmy, ông thị trưởng đang chờ ông đấy.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20][21][22][23][24][25][26][27][28]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM