Disneyland 1972 Love the old s
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Khi ra đến ngoài phố, Catherine tìm một chiếc taxi, rồi nàng chợt nghĩ: Gạt phắt chuyện đó đi. Có lẽ nên bắt tay ngay vào luyện tập từ giờ phút này. Và thế là nàng cuốc bộ. Khi đi ngang qua một tủ kính bày hàng, nàng đứng lại để ngắm hình mình trong tấm kính.
Nàng đã quá vội vàng khi đổ lỗi cho Larry về chuyện chàng đã làm lơi lỏng quan hệ giữa hai vợ chồng, song nàng cũng chưa có lúc nào tự chất vấn xem phần nào thuộc về lỗi của nàng. Tại sao chàng lại phải trở về một ngôi nhà với một người thảm hại như nàng? Con người đàn bà kỳ lạ kia đã chậm chạp len lỏi dần vào trong nàng một cách tinh vi mà nàng không hề hay biết. Phải, tất cả thuộc về quá khứ. Từ nay trở đi nàng sẽ không nhìn về đằng sau nữa mà nàng chỉ hướng tới một tương lại tuyệt vời thôi.
Catherine đã tới khu Salonika sang trọng. Nàng đi ngang qua một mỹ viện, và nàng bỗng hứng lên quay lại đi vào mỹ viện. Phòng tiếp khách làm bằng đá cẩm thạch tráng, lộng rãi, thanh nhã. Một cô nhân viên cao ngạo ngó nhìn Catherine, vẻ chê bai:
- Dạ, thưa bà cần gì ạ?
- Tôi muốn có một cuộc hẹn vào sáng mai - Catherine đáp - Tôi muốn sửa lại toàn bộ. Làm lại chu đáo - Đột nhiên nàng chợt nhớ ra tên của người chuyên gia làm tóc - - Tôi cần gặp ông Aleko.
Chị nhân viên lắc đầu:
- Thưa bà, tôi không thể sắp xếp cho bà được, bà có thể hẹn gặp người khác vậy.
Catherine trả lời kiên quyết:
- Nghe tôi nói đây. Chị báo cho ông Aleko biết như vậy nếu không tôi sẽ đi khắp Athens này để nói với mọi người rằng tôi là một khách hàng thường xuyên của ông ta, mà đầu tóc như thế này đây.
Người đàn bà kia trợn tròn mắt ngạc nhiên, vội đáp:
- Vâng, để tôi… tôi cố gắng thu xếp. Mời bà tới đây lúc mười giờ sáng vậy.
- Cảm ơn - Catherine cười khẩy - Tôi sẽ tới - Rồi nàng bỏ về.
Nàng thấy trước mặt có một tiệm nhỏ mang biển đề ngoài cửa sổ "Bà Piris - Đoán hậu vận". Nàng cảm thấy quen quen, rồi chợt nhớ ra hôm Bá tước Pappas đã kể cho nghe câu chuyện về bà Piris. Hình như chuyện về một viên cảnh sát và con sư tử, song nàng không nhớ hết mọi chi tiết. Catherine không tin vào chuyện bói toán, song bất chợt nàng nảy ra ý muốn vào bói một quẻ xem sao. Nàng muốn được vững tin, được người khác khẳng định cho nàng những tình cảm mới mẻ của nàng đứng trước tương lai, cho nàng biết rõ cuộc đời rồi sẽ tươi đẹp, lại đáng sống.
Nàng mở cửa bước vào tiệm.
Từ bên ngoài ánh sáng chói chang vào nhà, nàng phải mất một lúc lâu mới quen được bóng tối của căn phòng như một cái hang sâu. Nàng nhận ra có một cái quầy bar ở góc phòng với một chục chiếc bàn cùng ghế. Một người bồi vẻ mệt mỏi tiến lại phía nàng, nói bằng tiếng Hy Lạp.
- Cảm ơn, tôi không uống gì đâu - Catherine bảo.
Nàng thấy thú vị khi nghe chính những lời mình nói ra, nàng nhắc lại một lần nữa:
- Không uống gì đâu. Tôi chỉ muốn gặp bà Piris thôi. Bà ấy có ở đây không?
Người bồi chỉ vào một chiếc bàn trống ở góc phòng, Catherine tiến lại đó, ngồi xuống ghế. Vài phút sau, nàng cảm thấy có người đang đứng bên cạnh, nàng ngẩng nhìn lên.
Người đàn bà đó già khụ, gầy nhom, vận toàn đồ đen. Khuôn mặt bà ta đã bị thời gian làm cho quắt queo chỉ còn là những góc cạnh lỗi lõm.
- Bà muốn gặp tôi? - Bà ta dùng một thứ tiếng Anh rời rạc.
- Vâng - Catherine đáp - Tôi muốn cụ bói cho một quẻ.
Bà già ngồi xuống, giơ một bàn tay, người bồi bàn tiến lại phía bàn mang theo một tách cà phê đen đặc quánh đặt trên một chiếc khay.
- Tôi không uống đâu - Catherine bảo - Tôi…
- Hãy uống đi - Bà già Piris bảo.
Catherine ngạc nhiên nhìn bà lão, sau đó nhấc ly cà phê lên và nhấm ngụm đầu tiên. Cà phê đặc và đắng.
Nàng đặt chiếc ly xuống.
- Uống nữa đi - Bà lão bảo.
Catherine định phản đối, song lại nghĩ:
- Thật quái đản. Bọn họ không kiếm được tiền bằng việc bói toán thì họ cũng gỡ lại được bằng tiền cà phê. Nàng lại nuốt một ngụm cà phê nữa. Thật là ti tiện.
- Uống nữa đi - Bà Piris bảo.
Catherine nhún vai, uống nốt ngụm cuối cùng.
Ở đáy ly còn một chút cặn đặc quánh. Bà Piris gật đầu, nhoài người ra cầm lấy chiếc ly từ tay Catherine. Bà nhìn chòng chọc vào nó một hồi lâu, im lặng không nói gì.
Catherine ngây người ngồi, cảm thấy ngớ ngẩn. Một cô gái duyên dáng, thông minh như mình lại ngồi ở một chỗ như thế này quan sát mặt mụ già khú đế người Hy Lạp chăm chăm nhìn vào ly cà phê rỗng không để làm gì nhỉ?
- Bà từ một nơi rất xa - Người đàn bà kia bỗng nói.
- Rõ là như vậy - Catherine trâng tráo nói.
Bà Piris nhìn thẳng vào mắt nàng, cái nhìn của bà lão già khiến nàng ớn lạnh.
- Bà hãy về nhà đi.
Catherine nuốt nước bọt:
- Tôi… tôi đang ở nhà mà.
Bà hãy trở về nơi bà đã xuất phát.
- Nghĩa là… về Mỹ?
- Về đâu cũng được. Miễn là mau mau đi khỏi nơi này?
- Tại sao vậy? - Catherine cảm thấy mỗi lúc một hoảng sợ, hỏi lại - Có chuyện gì?
Bà lão chỉ lắc đầu. Giọng nói nghiệt ngã, bà ta cảm thấy khó khăn mới chọn được lời:
- Tất cả đang vây quanh bà đấy.
- Cái gì?
- Đi ngay! Giọng bà già càng thêm hối thúc, giọng nói cao, rít lên như tiếng mãnh thú bị trọng thương.
Catherine bắt đầu thấy sởn tóc gáy.
- Bà đang doạ tôi ư? - Nàng rên rỉ - Xin bà hãy nói rõ cho tôi biết có chuyện gì vậy?
Bà lão lắc đầu, đôi mắt long sòng sọc:
- Bà phải đi ngay trước khi có chuyện đó xảy ra.
Catherine cảm thấy hoảng hốt ngày một tăng. Nàng thấy khó thở.
- Trước khi cái gì xảy ra?
Bộ mặt bà nhăn nhó vì đau đớn, khủng khiếp:
- Cái chết đang săn đuổi bà đấy.
Rồi bà già đứng vụt dậy và biến vào phòng phía sau.
Catherine ngồi ngây người ra đó, trống ngực đập thình thịch, hai bàn tay run rẩy, nàng phải nắm chặt hai tay lại để khỏi run. Nàng đưa mắt nhìn người bồi và chực gọi một ly rượu, song lại thôi. Nàng không muốn những lời của mụ già kia làm hỏng tương lai của nàng. Nàng ngồi nán thêm một lúc nữa, thở rất sâu cho đến khi nàng lấy lại được bình tĩnh, một lúc lâu sau nàng mới đứng lên, cầm lấy ví và đôi găng tay lên, bước ra khỏi tiệm rượu. Ra đến giữa trời nắng chói chang Catherine lại cảm thấy dễ chịu.
Nàng thật ngu xuẩn để cho mụ già kia đe doạ. Cần phải chặn đứng ngay những nỗi hoảng sợ như vậy đừng để nó ảm ảnh đe doạ mình. Catherine tự nhủ: Từ nay trở đi, mình nên tìm đến với những niềm vui nho nhỏ thôi.
Nàng bước vào căn phòng của nàng. Cảnh tượng thật đáng buồn. Bụi phủ khắp nơi. Quần áo vứt lung tung khắp phòng. Kể cũng lạ rằng trong lúc say rượu những điều như vậy nàng không nhận ra được. Phải rồi, việc luyện tập đầu tiên của nàng là phải dọn dẹp chỗ này cho đâu vào đó.
Nàng định đi vào bếp thì có tiếng đóng ngăn kéo trong phòng ngủ. Tim nàng bỗng đập mạnh. Nàng thận trọng tiến về phía cửa phòng ngủ.
Larry đang ở trong phòng ngủ. Một chiếc valy đóng kín đang đặt trên giường và chàng đang chuẩn bị đóng xong chiếc valy thứ hai. Catherine đứng yên lặng một lúc, ngắm nhìn chàng làm, nàng nói:
- Nếu đó là vì sự nghiệp Chữ Thập Đỏ thì em cũng xin chào thua.
Larry liếc nhanh nhìn nàng:
- Tôi sắp đi đây.
- Lại đi cho Demiris?
- Không - Chàng nói liền không ngừng - Chuyến này là đi cho tôi. Tôi sắp đi xa khỏi đây.
- Larry…
- Không phải thảo luận gì nữa.
Nàng bước nhanh vào phòng ngủ, cố hết sức trấn tĩnh:
- Nhưng… nhưng có một chuyện này. Cần phải thảo luận kỹ với anh. Hôm nay em đã tới khám bác sĩ. Ông ấy cho biết em sẽ khoẻ mạnh bình thường. Lời nói của nàng tuôn ra trôi chảy - em sẽ cai không rượu chè gì nữa, rồi…
- Catherine, hết rồi! Tôi muốn ly dị với cô!
Lời nói đó như những trái đấm giáng vào bụng nàng.
Nàng đứng ngây ra, cắn chặt răng, cố giữ cho nước mắt đắng khỏi tuôn trào lên họng làm cho nàng muốn nôn thốc nôn tháo ra. Nàng nói chậm rãi, cố giữ giọng không run:
- Larry. Em không trách anh. Nhiều chuyện là do lỗi tại em - Có thể phần lớn là tại em. - Nhưng mọi chuyện rồi sẽ thay đổi. (Nàng giơ một bàn tay ra cầu xin). Em chỉ muốn xin anh cho em một cơ hội.
Larry quay mặt lại nhìn nàng. Đôi mắt đen của chàng đầy lạnh lùng, khinh bỉ.
- Tôi yêu một người khác. Tôi chỉ muốn ở cô một điều, đó là ly hôn.
Catherine đứng ngây người ra một hồi lâu, sau đó nàng quay trở lại phòng khách, ngồi xuống đi văng, ngó nhìn một cuốn tạp chí mốt quần áo của Hy Lạp, trong khi Larry đóng xong đồ đạc. Nàng nghe nói tiếng chàng nói vọng sang: "Luật sư của tôi sẽ đến làm việc với cô", sau đó thì tiếng cửa đóng sầm lại, Catherine ngồi đó, lần giở những trang tạp chí, đến khi nàng giở đến trang cuối cùng nàng đặt nó ngay ngắn vào đúng giữa bàn, đi vào phòng tắm, nàng mở tủ thuốc lấy ra một lưỡi dao cạo và rạch vào cổ tay mình.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20]
[21][22][23][24][25][26][27][28][29][30][31][32][33][34][35][36][37][38][39][40][41][42][43][44]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM