Ring ring
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Ngày thứ mười sáu.

Rome, Italia.

Từ quảng trường Duomo, Robert gọi điện cho đại tá Cesar từ một buồng điện thoại công cộng.

- Chuyện bạn bè có gì thế? - Robert hỏi.

- Đừng giả bộ, anh bạn. Tôi chấp hành mệnh lệnh, cũng như anh thôi. Tôi có thể đảm bảo với anh rằng việc chạy trốn của anh là không ích gì. Anh đứng đầu danh sách truy nã của tất cả các cơ quan tình báo. Tới một nửa các chính phủ trên thế giới nầy đang tìm kiếm anh.

- Ông có tin rằng tôi là một kẻ phản bội không?

Casar thở dài.

- Tôi tin hay không thì đâu có nghĩa gì, Robert. Đây không hề có chuyện cá nhân. Tôi phải chấp hành mệnh lệnh.

- Xoá sổ tôi?

- Anh có thể làm nó trở thành nhẹ nhàng hơn bằng cách tự nộp mình…

- Cám ơn, đồ đểu. Nếu còn cần lời khuyên, tôi sẽ hỏi han đầu gối mình. - Anh dập máy xuống.

Robert hiểu rằng anh còn lẩn trốn lâu bao nhiêu thì càng ở trong tình thế nguy hiểm hơn bấy nhiêu.

Các nhân viên an ninh của cả gần một chục nước đang khép chặt vòng vây quanh anh.

Phải có một cái cây nào đó, Robert nghĩ. Ý tưởng nầy xuất phát từ chuyện kể về một người thợ săn trong một cuộc đi săn ở Châu Phi. "Con sư tử đã chạy trốn. Tôi không có súng và cũng không có chỗ nào để trốn. Xung quanh không hề có lấy một bụi rậm hay một cái cây nào. Và con thú đang lao thẳng tới chỗ tôi, mỗi lúc một gần hơn". "Anh đã thoát được như thế nào?", một người nghe chuyện hỏi. "Tôi chạy tới một cái cây gần nhất và trèo lên" - "Nhưng mà anh nói là không có cái cây nào cơ mà". - "Cậu không hiểu. Phải có một cái cây nào đó". Và mình phải tìm được nó, Robert nghĩ.

- Anh nhìn quanh quảng trường, giờ nầy đã vắng ngắt. Anh cho rằng đã đến lúc phải nói chuyện với người đã đẩy anh vào cơn ác mộng nầy, tướng Hilliard.


Robert nghe tiếng chuông điện thoại réo mãi. Lúc nầy là 6 giờ sáng ở Washington. Mình luôn luôn đánh thức ông già dậy sớm, Robert nghĩ.

Sau hồi chuông thứ sáu thì vị đô đốc trả lời máy.

- Hello.

- Thưa đô đốc, tôi Robert.

- Cái gì…

- Đừng nói gì cả. Điện thoại của ngài có thể bị gắn máy nghe trộm. Tôi sẽ nói rất nhanh thôi. Tôi muốn nói với ngài đừng tin vào bất kỳ điều gì họ nói về tôi. Tôi muốn ngài cố tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Sau nầy có thể tôi cần tới sự giúp đỡ của ngài.

- Tất nhiên. Bất kỳ việc gì mà tôi có thể làm được, Robert.

- Tôi biết. Tôi sẽ gọi lại cho ngài sau.

Robert gác máy. Không đủ thời gian để bị dò tìm.

- Anh nhìn thấy một chiếc Fiat màu xanh dừng lại bên ngoài quán. Pier ngồi sau tay lái.

- Ngồi sang bên đi. - Robert nói. - Tôi sẽ lái.

- Pier nhường chỗ cho anh.

- Chúng ta lên đường đi Venice chứ? - Pier nói.

- Hừm. Chúng ta phải dừng lại một vài nơi trước đã. Đã đến lúc rải xung quanh một vài dấu vết giả.

Phía trước là Hãng dịch vụ du lịch Rossini. Robert dừng xe lại. - Tôi sẽ trở ra sau một phút thôi.

Pier nhìn theo anh đi vào trong hãng. Mình có thể cứ lái xe đi, cô ta nghĩ, và cầm khoản tiền, ông ta sẽ chẳng bao giờ tìm thấy mình cả. Nhưng cái xe khốn kiếp nầy lại được thuê theo tên mình. khốn kiếp.

Bên trong trụ sở hãng, Robert bước đến chỗ người phụ nữ ngồi sau quầy.

- Xin chào. Tôi có thể giúp ông ạ?

- Phải. Tôi là Robert Bellamy. Tôi muốn đi du lịch. - Robert nói với chị ta. - Tôi muốn đăng ký trước.

Đó chính là công việc của chúng tôi, thưa ông.

- Ông định đi đâu? - Chị ta mỉm cười.

- Tôi muốn có một vé máy bay hạng nhất đi Bắc Kinh, vé một chiều.

Chị ta ghi điều đó.

- Và khi nào ông muốn lên đường.

- Thứ sáu nầy.

- Rất được. - Chị ta ấn mấy phím bấn trên một chiếc máy tính. Có một chuyến bay của Hãng hàng không Trung Quốc khởi hành lúc 7 giờ 40 tối thứ sáu.

- Rất tốt.

Chị ta ấn mấy phím nữa.

- Đây! Sự đặt vé trước của ông đã được xác nhận.

- Sẽ trả tiền mặt hay…?

- Ồ tôi chưa xong. Tôi muốn đặt một vé xe lửa đi Buđapest.

- Và vào lúc nào vậy, thưa ông?

- Thứ hai tới.

- Và tên hành khách?

- Cùng tên.

- Ông bay đi Bắc Kinh vào thứ sáu và… - Chị ta lạnh lùng nhìn anh.

- Tôi chưa xong đâu, - Robert lịch thiệp nói. - Tôi muốn có một vé máy bay một chiều đi Miami, Florida vào chủ nhật.

Lúc nầy thì chị ta trợn tròn mắt nhìn anh.

- Thưa ông, nếu như đây là một kiểu?…

Robert rút tấm thẻ tín dụng ONI của anh ra và trao nó cho chị ta.

- Hãy tính tiền vé vào tấm thẻ nầy.

Chị ta nhìn nó một thoáng.

- Xin lỗi. - Chị ta đi vào trong một phòng ở phía sau và trở ra sau vài phút. - Hoàn toàn được. Chúng tôi sẽ vui lòng thu xếp tất cả. Ông muốn tất cả vé đều cùng một tên phải không ạ?

- Phải. Sĩ quan chỉ huy Bellamy.

- Rất tốt.

Robert nhìn chị ta ấn thêm những phím bấm trên máy tính. Một phút sau, ba chiếc vé xuất hiện. Chị ta xé chúng khỏi chiếc máy in.

- Xin cho những chiếc vé vào từng phong bì một. - Robert nói.

- Tất nhiên. Ông có muốn tôi sẽ gửi chúng đến…?

- Tôi sẽ mang chúng đi luôn.

- Vâng, thưa ông.

Robert ký phiếu thanh toán bằng thẻ tín dụng và chị ta đưa cho anh hoá đơn.

- Xin chào ông. Chúc một chuyến đi, những chuyến đi ạ!

- Cám ơn. - Robert mỉm cười.

Một phút sau anh đã ngồi sau tay lái.

- Bây giờ chúng ta đi chứ? - Pier hỏi.

Chúng ta còn phải dừng ở một vài nơi nữa, - Robert nói.

Pier nhìn anh cẩn thận quan sát đường phố trước khi cho xe chuyển bánh.

- Tôi muốn nhờ cô giúp cho một việc. - Robert nói với cô ta.

Bây giờ bắt đầu có chuyện đó, Pier nghĩ. Ông ta sẽ đòi mình làm điều gì đó khủng khiếp.

- Việc gì ạ? Cô ta hỏi.

Họ đã dừng lại trước khách sạn Victoria. Robert trao cho Pier một chiếc phong bì.

- Tôi muốn cô vào thuê một phòng hạng nhất với tên sĩ quan Robert Bellamy. Nói với họ rằng cô là thư ký của ông ấy và ông ấy sẽ đến sau một tiếng, nhưng cô muốn lên xem phòng trước. Khi vào trong phòng rồi thì để phong bì lại trên một cái bàn nào đó trong phòng.

- Có thế thôi à? - Cô ta nhìn anh ngạc nhiên.

Phải.

- Được.

Thật không thể hiểu người đàn ông nầy. Cô ta muốn biết cái người Mỹ điên khùng nầy đang làm gì. Và sĩ quan Robert Bellamy là ai?

Pier ra khỏi xe và đi vào trong tiền sảnh khách sạn. Cô ta hơi lo lắng. Trong quá trình hành nghề, cô đã bị ném ra khỏi một vài khách sạn hạng nhất. Thế nhưng người nhân viên ngồi sau bàn đã chào cô một cách tử tế.

- Tôi có thể giúp cô, thưa tiểu thư?

- Tôi là thư ký của sĩ quan Robert Bellamy. Tôi muốn thuê một phòng hạng nhất cho ông ấy. Ông ấy sẽ có mặt ở đây sau một giờ.

Người nhân viên xem tấm sơ đồ phòng.

- Đúng là tôi còn một phòng hạng nhất rất đẹp.

- Xin cho tôi xem qua được không?

- Tất nhiên. Tôi sẽ cho người đưa cô lên.

Một viên phó quản lý đưa Pier lên gác. Họ bước vào căn phòng khách của khu phòng và Pier nhìn quanh.

- Cô hài lòng chứ, thưa cô?

Pier không hề biết tí gì về những việc thế nầy.

- Được thế nầy là được. - Cô ta lấy chiếc phong bì ra khỏi ví và đặt nó lên chiếc bàn uống cà phê. - Tôi sẽ để cái nầy lại cho ông sĩ quan. - Cô ta nói.

- Được.

Pier không ngăn nổi tò mò. Cô ta mở chiếc phong bì. Trong đó là một chiếc vé máy bay một chiều đi Bắc Kinh với cái tên sĩ quan Robert Bellamy. Pier bỏ tấm vé vào trong phong bì, để nó lên trên bàn và đi xuống gác.

Chiếc Fiat màu xanh đỗ trước cửa khách sạn.

- Có chuyện gì không hả?

- Không.

- Chúng ta phải dừng ở hai nơi nữa, và rồi chúng ta sẽ lên đường. - Robert vui vẻ nói.

Chỗ dừng tiếp theo là khách sạn Valadier. Robert trao một chiếc phong bì khác cho Pier.

- Tôi muốn cô đặt trước một phòng ở đây cho cái tên sĩ quan Robert Bellamy. Nói với họ là ông ấy sẽ đến làm thủ tục trong vòng một giờ. Rồi…

- Tôi để cái phong bì nầy lại trên phòng.

- Đúng.

Lần nầy, Pier đi vào khách sạn tự tin hơn. Phải cư xử như một tiểu thư, cô nghi. Người ta cần phải có một thái độ đàng hoàng. Đó chính là cái bí quyết khốn nạn.

Còn một phòng trống ở khách sạn nầy.

- Tôi muốn xem qua nó. - Pier nói.

Một viên phó quản lý đưa Pier lên gác.

- Đó là một trong những phòng đẹp nhất của khách sạn chúng tôi.

Căn phòng đẹp thật.

- Tôi cho là cũng được. Ông sĩ quan là người rất đặc biệt, ông phải biết thế. - Pier nói vẻ kiêu kỳ.

Cô ta lấy cái phong bì thứ hai ra, mở phong bì vào nhìn vào bên trong, Nó đựng một cái vé xe lửa đi Buđapest mang tên sĩ quan Robert Bellamy. Pier nhìn chằm chằm vào tấm vé, bối rối. Cái trò gì thế nầy nhỉ? Cô ta để lại tấm vé trên chiếc bàn cạnh giường.

- Thế nào? - Khi Pier xuống xe, Robert hỏi.

- Tốt cả.

Nơi dừng cuối cùng nhé.

Lần nầy là khách sạn Leonardo da Vinci. Robert trao cho Pier cái phong bì thứ ba.

- Tôi muốn cô…

- Em biết.

Bên trong khách sạn, một nhân viên nói:

- Vâng, đúng là chúng tôi còn một phòng hạng nhất rất tốt, thưa tiểu thư. Cô nói là khi nào thì ông sĩ quan sẽ đến nhỉ?

- Sau một giờ. Tôi muốn kiểm tra căn phòng trước xem có được không?

- Tất nhiên rồi, thưa cô.

Khu phòng nầy còn sang trọng hơn cả hai khu phòng trước. Viên phó quản lý cho cô xem phòng ngủ rộng rãi với một cái giường có trướng phủ ở giữa phòng.

Thật là một sự lãng phí, Pier nghĩ. Một đêm nghỉ ở đây đối với mình là cả một gia tài. Cô lấy ra chiếc phong bì thứ ba và ngó vào trong. Nó chứa một vé máy bay đi Miami, Florida. Pier để chiếc phong bì lên trên giường.

Viên phó quản lý đưa Pier trở lại phòng khách.

- Chúng tôi có ti vi màu, - Ông ta bước lại gần chiếc ti vi và bật nó lên. Một tấm ảnh của Robert hiện lên trên màn hình. Giọng người phát thanh viên đang nói: "… và Cảnh sát Quốc tế tin rằng hiện hắn đang ở Rome. Hắn ta bị truy nã để thẩm vấn về một đường dây buôn lậu ma tuý quốc tế. Đây là Bernard Shaw của chương trình thời sự CNN". Pier nhìn chòng chọc vào màn hình ti-vi, chết sững.

Tất cả đều đáng hài lòng chứ ạ? - Viên phó quản lý tắt máy.

- Vâng, - Pier chậm chạp đáp. Một tên buôn lậu ma tuý.

- Chúng tôi mong chờ được tiểp đón ông sĩ quan.

Khi Pier ngồi vào trong xe cùng với Robert, cô đã nhìn anh với cặp mắt khác.

- Giờ thì chúng ta sẵn sàng lên đường rồi. - Robert mỉm cười.

Tại khách sạn Victoria, một người đàn ông trong một bộ complê màu sẫm đang xem xét danh sách đăng ký khách. Anh ta ngẩng lên nhìn người nhân viên.

- Sĩ quan Bellamy làm thủ tục thuê phòng lúc mấy giờ?

Ông ta chưa đến đây. Cô thư ký của ông ta đặt buồng. Cô ta nói ông ta sẽ có mặt trong vòng một giờ.

Người đàn ông quay sang nhìn người đi cùng với anh ta.

Cho kiểm tra toàn bộ khách sạn. Lấy thêm lực lượng. Tôi sẽ chờ ở trên gác. - Anh ta quay sang người nhân viên. - Mở khoá phòng cho tôi.

Cửa mở ra. Người đàn ông mặc complê màu sẫm di chuyển một cách thận trọng, súng cầm tay. Khu phòng trống không.

- Anh ta nhìn cái phong bì ở trên bàn và nhặt nó lên. Ngoài phong bì ghi: "Sĩ quan Robert Bellamy".

Anh ta mở phong bì và liếc nhìn vào bên trong. Một tích tắc sau, anh ta đã quay số gọi về trụ sở SIFAR.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM