Ring ring
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Cú điện thoại được chuyển thẳng cho đại tá Cesar.

- Phải. - Ông ta nói với Guiseppe. - Có vẻ rất giống người đàn ông của chúng tôi. Nghe kỹ dây. Anh ta rất nguy hiểm, bởi vậy ông phải làm đúng theo lời tôi hiểu chưa?

- Vâng, thưa ngài.

Bây giờ ông đang ở đâu?

Tại nơi dừng xe tải AGIP trên đường đi Civitavechia.

- Và bây giờ anh ta đang ở trong thùng xe của ông à?

- Vâng.

Câu chuyện đã làm cho ông ta sợ. Đáng ra mình chỉ nên lo việc của mình thôi.

- Đừng làm bất cứ điều gì để anh ta nghi ngờ nhé. Trở lại xe và cứ lái đi. Cho tôi số biển và hình dạng chiếc xe của ông.

Guiseppe nói cho ông ta biết.

- Tốt. Chúng tôi sẽ lo mọi chuyện. Giờ thì đi đi.

Đại tá Cesar quay sang đại tá Johnson, hớn hở:

- Tóm được hắn rồi. Hãy cho dựng các trạm kiểm soát còn chúng ta có thể đến đó trong ba mươi phút bằng máy bay lên thẳng.

Lên đường.

Khi Guiseppe gác máy, ông ta lau hai bàn tay đẫm mồ hôi lên trên áo và đi ra xe. Mình hy vọng là không có vụ nổ súng. Maria sẽ giết mình. Mặt khác, nếu như khoản tiền thưởng kha khá một chút…

Ông ta trèo lên cabin và cho xe chạy về hướng Civitavechia.

Ba mươi lăm phút sau, Guiseppe nghe thấy tiếng trực thăng bay trên đầu. Ông ta nhìn lên. Nó mang ký hiệu của cảnh sát quốc gia. Trên xa lộ phía trước mặt, ông ta thấy hai chiếc xe cảnh sát đỗ nối đuôi nhau tạo thành một rào chắn ngang, và đằng sau là cảnh sát với súng tiểu liên trong tay. Chiếc trực thăng hạ xuống bên lề đường và Cesar cùng đại tá Frank Johnson bước ra.

Khi tới gần chỗ đường bị chắn, Guiseppe giảm tốc độ rồi dừng lại. Ông ta tắt máy và nhảy ra, chạy thẳng tới chỗ sĩ quan cảnh sát.

- Hắn ta trong thùng xe. - Ông ta thét lớn.

Cesar quát:

- Khép vào!

Các cảnh sát cùng ập lại, súng lăm lăm.

- Đừng bắn. - Đại tá Johnson quát lớn. - Để anh ta cho tôi. - Ông tiến về phía thùng xe. - Nào ra đi, Robert. - Đại tá Johnson gọi. Hết rồi.

Không có phản ứng gì.

- Robert, anh có năm giây.

Im lặng. Họ chờ đợi.

Cesar quay lại phía người của mình và gật đầu.

- Không! - Đại tá Johnson quát lên. Nhưng đã quá muộn.

Đám cảnh sát đã bắt đầu xả súng vào thùng chiếc xe tải. Tiếng súng chói tai. Những mảnh vỡ bay tung toé vào không gian. Mười giây sau, tiếng súng ngừng.

Đại tá Johnson nhảy lên thùng xe và đá tung những hòm, thùng cản lối ông ta.

Rồi quay xuống nhìn Cesar.

- Anh ta không có đây.

***

Ngày thứ mười chín

Civitavechia Italia.

Civitavechia là một cảng biển cổ kính trên tuyến đường tới Rome, được canh giữ bởi một pháo đài lớn mà Michelangelo hoàn thiện vào năm 1537. Đây là một trong những cảng bận rộn nhất châu Âu, phục vụ cho tất thảy những vận tải đường biển đi và đến từ Rome và Sardinia. Mới sáng sớm nhưng bến cảng đã sống động với những hoạt động ầm ĩ. Robert đi qua khu ga đường sắt rồi bước vào một quán nhỏ đầy mùi thức ăn cay nồng và gọi đồ ăn sáng.

Du thuyền Thanh Bình sẽ chờ anh ở nơi hẹn trước. Anh biết ơn việc Susan đã nhớ nó. Trong tuần trăng mật, họ đã ở trong phòng và làm tình suốt ba ngày đêm. Sau đó, Susan nói: "Anh có muốn đi bơi không, anh yêu?" Robert lắc đầu. "Không. Anh không thể nhấc người lên được." - "Anh có thể lắm, trước khi thấy Elba(1): rồi Susan cười phá lên và họ lại làm tình. Và thật may mắn, cô ấy đã nhớ cái trò chơi chữ ấy.

Bây giờ tất cả những gì anh phải làm là kiếm một chiếc thuyền chở anh tới Elba. Anh đi dọc theo những đường phố dẫn ra cảng. Khu vực cảng náo nhiệt với những hoạt động của nó, đông đúc những tàu hàng, những thuyền máy và những thuyền tư nhân. Có một bến dành cho phà. Mắt Robert sáng lên khi anh nhìn thấy nó. Đó sẽ là cách an toàn nhất để đi Elba. Anh sẽ dễ dàng hoà mình vào đám đông.

Khi Robert bắt đầu đi về phía bến phà, anh để ý thấy một chiếc xe màu sẫm không có gì đáng chú ý đậu cách đó chừng nửa quãng phố. Anh dừng lại. Nó mang biển số công. Có hại người đàn ông ngồi trong xe đang quan sát bến cảng. Robert quay lại và ới về một hướng khác.

Rải rác trong đám công nhân cảng và khách du lịch, anh phát hiện thấy những thám tử mặc thường phục đang tìm cách để không lộ diện. Họ đứng như những ngọn đèn hiệu báo nguy hiểm. Tim Robert bắt đầu đập mạnh. Làm sao mà họ đã có thể lần theo anh tới đây được nhỉ? Và rồi anh nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó.

Lạy Chúa, mình đã nói với thằng cha lái xe tải là mình đi đâu mà. Ngu ngốc. Mình sẽ rất mệt đây.

Anh đã ngủ thiếp đi trên chiếc xe tải và khi xe dừng lại, không có những rung lắc, anh đã tỉnh giấc, nhìn ra và thấy Guiseppe đi vào trong cây xăng để gọi điện thoại. Chẳng biết ông ta gọi ai, song, không được phép mạo hiểm, anh đã chuồn khỏi xe và chui vào thùng một chiếc xe khác cũng chạy về Civvitavechia ở phía bắc.

Anh đã tự bẫy mình. Họ đang tìm kiếm anh ở đây. Cách đây vài trăm mét là cả hơn chục chiếc thuyền có thể cho anh một lối thoát. Nhưng bây giờ thì không còn nữa.

Robert rời khỏi khu cảng và đi vào thành phố. Anh đi ngang qua một toà nhà lớn với một tấm biển sặc sỡ treo trên tường. Tấm biển đề: "Hãy vào khu chợ. Vui vẻ cho tất cả. Đồ ăn. Trò chơi. Đu quay. Xem cuộc đua lớn".

Anh dừng lại nhìn.

Anh đã tìm thấy lối thoát cho mình.



Chú thích:

(1) Thấy Elba (I saw Elba) đọc ngược là (Albe was I) có nghĩa là "Trước đây thì tôi có thể" (ND.)


Trong khu chợ, bên ngoài thành phố chừng năm dặm, là một loạt những chiếc khinh khí cầu đủ màu sắc bầy ra trên cả một khu vực, trông giống như những cầu vồng hình tròn. Chúng được cột vào những chiếc xe tải trong lúc những người phục vụ trên mặt đất đang bận rộn bơm khí lạnh vào. Khoảng gần một chục chiếc xe đuổi bắt đỗ ở đó, sẵn sàng lao theo những chiếc khinh khí cầu, trong mỗi xe là hai người đàn ông, một người lái và một người tìm kiếm.

Robert bước lại gần người có vẻ là phụ trách ở đây.

- Hình như các ông sẵn sàng cho một cuộc đua lớn thì phải? - Robert nói.

- Đúng thế. Đã bao giờ ngồi trong một khinh khí cầu chưa hả?

- Chưa.

Họ đang bay là là trên hồ Cormo và anh cho khinh khí cầu hạ xuống cho tới khi nó chạm cả vào mặt nước. "Chúng ta sẽ đâm xuống mất. Susan hét lên. Anh mỉm cười "Không, không đâu!". Mặt dưới của khinh khí cầu đang nhảy múa trên những ngọn sóng. Anh ném đi một túi cát và quả cầu lại bắt đầu bay lên. Susan cười vang và ôm lấy anh, nói…

Người đàn ông kia nói:

- Ông nên thử một chút. Đó là một môn thể thao tuyệt vời.

- Phải. Cuộc đua hướng về đâu thế?

- Nam Tư. Đang có gió đông rất đẹp. Chúng tôi sẽ khởi hành trong ít phút nữa. Tất hơn là nên bay vào buổi sáng sớm khi mà không khí còn mát.

- Thế à? - Robert tiếp nhận lời mời một cách lịch sự.

Anh đã từng đến Nam Tư vào một kỳ nghỉ hè ngắn ngủi. "Chúng ta phải đưa bốn người ra khỏi đó, ông sĩ quan. Chúng ta phải đợ cho đến khi không khí mát hơn. Nếu như vào mùa đông một khinh khí cầu chở được bốn người thì nó chỉ có thể chở được hai người vào mùa hè". Robert thấy tổ bay đã gần như hoàn thành việc bơm không khí vào những quả cầu và bắt đầu đất những ngọn lửa ga lớn, hướng ngọn lửa vào miệng quả cầu để đất nóng không khí bên trong. Những quả cầu, vốn đang nằm bẹp dí, bắt đầu ngóc dậy cho tới khi những cái giỏ treo bên dưới đứng thẳng lên.

- Tôi ngó quanh một chút có được không? - Robert hỏi.

- Xem đi! Chỉ đừng có cản lối ai thôi.

- Vâng.

Robert đến bên một khinh khí cầu đã được bơm đầy ga. Nó được giữ với mặt đất duy nhất bằng một sợi dây thừng buộc vào một trong những chiếc xe tải.

Người chuẩn bị cho nó đã đi ra xa làm gì đấy. Không có ai khác ở gần cả.

Robert trèo vào trong một cái giỏ dưới quả cầu và quả bóng lớn dường như choán cả khoảng trời trên đầu anh. Anh kiểm tra các trang thiết bị, đồng hồ đo độ cao, các bản đồ, một dụng cụ đo để giám sát nhiệt độ bên trong quả cầu, một máy báo mức tăng độ cao và một hộp đồ nghề. Mọi thứ đều đâu vào đấy.

Robert với tay vào trong hòm đồ và lấy ra một con dao. Anh cắt sợi dây buộc và một giây sau, quả cầu bắt đầu bay lên.

Nầy. - Robert thét lớn. - Có chuyện gì thế? Cho tôi xuống.

Người đàn ông mà anh đã nói chuyện trước đó há mồm nhìn quả cầu đang bay đi…

Hãy bình tĩnh. Đừng hoảng sợ. - Ông ta thét lên. - Trên đó có một cái máy đo độ cao. Dùng những vặt dằn trên đó để giữ ở độ cao chừng ba trăm mét. Chúng tôi sẽ gặp ông ở Nam Tư. Ông có nghe thấy tôi nói không?

- Tôi có nghe.

Quả cầu bay lên mỗi lúc một cao, mang anh về phía đông, ngày càng xa Elba ở phía tây. Nhưng Robert không lo ngại. Gió đổi chiều ở những độ cao khác nhau.

Chưa có quả cầu nào khác xuất phát cả. Robert nhìn thấy một chiếc xe đuổi bắt lên đường, bám theo anh.

- Anh ném bớt vật dằn và theo dõi đồng hồ đo độ cao.

Hai trăm mét… hai trăm rưởi, ba trăm, bốn trăm.

Ở độ cao sáu trăm mét, Robert có thể thấy những khinh khí cầu khác bắt đầu xuất phát và bay về phía đông, hướng tới Nam Tư. Không gian yên tĩnh trừ tiếng gió ù ù.

"Robert, thật yên ả làm sao. Cứ như là bay trên một đám mây vậy. Giá mà chúng mình có thể ở trên nầy mãi. Cô đã ôm anh thật chặt. Đã bao giờ anh làm tình trên một khinh khí cầu chưa?" Cô thì thầm. Chúng mình hãy thử xem.

Và sau đó. "Em cuộc là chúng mình là nhữngngười duy nhất trên thế giới nầy đã yêu nhau trên khinh khí cầu đó anh yêu ạ".

Lúc nầy, Robert đang ở trên biển Tyrrhenian, bay theo hướng tây bắc về phía bờ biển Tuscany. Phía dưới, một chuỗi đảo nằm rải rác thành một vòng tròn ngoài khơi, mà Elba là hòn đảo to nhất trong số đó.

Napoleon đã bị đày ra đây, và ông đã chọn nó bờ vì vào ngày quang trời, Robert nghĩ, ông có thể nhìn thấy hòn đảo Corsics yêu quý của mình, nơi ông đã sinh ra. Trong thời kỳ bị đày, Napoleon chỉ có một ý nghĩ là làm sao trốn thoát và trở về nước Pháp.

Mình cũng vậy. Chỉ có điều Napoleon không có Susan và chiếc du thuyền Thanh Bình đến cứu mà thôi.

Đằng xa, ngọn núi Capanne đột nhiên hiện ra, vươn cao vào bầu trời tới một cây số. Robert kéo cái dây an toàn giúp mở van ở trên đỉnh quả cầu để không khí nóng có thể thoát ra ngoài, và quả cầu bắt đầu hạ xuống. Phía bên dưới, Robert có thể nhìn thấy màu hồng và màu xanh tươi đẹp của Elba, màu hồng của đất đỏ và những ngôi nhà kiều Tuscan, còn màu xanh là của rừng rậm. Dưới đó, những bãi biền trắng xoá hoang sơ nằm rải rác quanh mép đảo.

Anh hạ xuống chân ngọn núi, cách xa thành phố, để ít thu hút sự chú ý càng nhiều càng tốt. Có một con đường không xa nơi anh hạ xuống lắm, và anh đi ra đó, chờ cho đến khi có một chiếc xe chạy ngang qua.

- Ông có thể cho tôi đi nhờ vào thành phố được không? - Robert gọi.

- Tất nhiên. Nhảy vào đi.

Người lái xe là một ông cụ chừng tuổi hơn tám mươi, với khuôn mặt già nua nhăn nheo.

- Tôi có thể thề là trước đây một lát tôi nhìn thấy trên trời một quả khinh khí cầu. Anh có nhìn thấy nó không?

- Không. - Robert nói.

- Đến thăm nơi nầy à?

- Chỉ đi ngang qua thôi. Tôi đang trên đường đến Rome.

- Tôi đã đến đó một lần. - Ông lão gật đầu.

Khi họ tới Portogerrairo, thủ phủ và là thành phố duy nhất trên đảo Elba, Robert xuống xe.

- Chúc một ngày tốt lành! - Ông lão nói bằng tiếng Anh.

- Lạy Chúa, Robert nghĩ, ở đây có cả người California.

Robert đi dọc phố Garibaldi, còn đường phố chính đông ngập khách du lịch, mà phần lớn là các gia đình, và dường như thời gian đã dừng lại. Không có gì thay đổi, trừ việc mình đã mất Susan và nửa số chính phủ trên thế giới đang tìm cách hạ thủ mình. Nếu không thì, Robert gượng gạo nghĩ, mọi thứ đều vẫn hệt như trước.

Anh mua cái ống nhòm trong một cửa hiệu bán quà kỷ niệm, đi đến bến cảng và ngồi vào một chiếc bàn bên ngoài tiệm Stella Mariner, nơi anh có thể nhìn toàn bộ khu cảng. Không có những chiếc xe đáng nghi ngờ, không có xuồng cảnh sát và không thấy bóng cảnh sát nào. Họ vẫn nghĩ là đã vây chặt anh trên đất liền, anh sẽ an toàn khi lên du thuyền Thanh Bình. Bây giờ tất cả những gì anh phải làm là chờ nó đến mà thôi.

- Anh ngồi đó, nhấm nháp ly procanico, một thứ rượu vang trắng bản xứ tinh khiết, trông chờ chiếc Thanh Bình. Anh rà lại kế hoạch của mình một lần nữa. Chiếc du thuyền sẽ thả anh ở gần bờ biển Marseilles, và anh sẽ tìm đường đi Paris nơi anh có một người bạn.

Lee Po, người sẽ giúp đỡ anh. Thật là mỉa mai. Anh nhớ lại lời nói của Francesco Cesar: "Tôi nghe nói anh đã có một hợp đồng với người Trung Quốc?

Anh biết rằng Lee Po sẽ giúp anh bởi vì Lee đã một lần cứu mạng cho Robert, và theo truyền thống cổ Trung Hoa, ông ta đã trở thành người có trách nhiệm với Robert. Đó là một vấn đề win yu - "danh dự".

Lee Po là người của Guojia Anquanbu, Bộ An ninh quốc gia Trung Quốc, chuyên chống gián điệp. Nhiều năm trước, Robert bị bắt trong khi tìm cách đưa một nhân vật bất đồng ra khỏi Trung Quốc. Anh bị đưa tới Qincheng, nhà tù của cơ quan an ninh ở Bắc Kinh.

Lee Po là một gián điệp đôi, trước đây từng làm việc cho Robert, đã dàn xếp cho Robert trốn thoát được.

Tại biên giới Trung Quốc, Robert đã nói:

- Anh nên rời khỏi đây trong khi anh vẫn còn sống, Lee. Sự may mắn không kéo dài mãi đâu.

- Tôi có khả năng chịu đựng và tồn tại. - Lee Po đã mỉm cười.

Một năm sau, Lee Po được thuyên chuyển tới Sứ quán Trung Quốc ở Paris.

Robert quyết định đã đến lúc thực hiện bước đầu tiên. Anh rời khỏi tiệm ăn và đi ra bến cảng. Khu cảng đầy những con thuyền to nhỏ đang rời khỏi Portoferraio.

Robert tiến lại gần một người đàn ông đang lau chùi thân một xuồng máy bóng nhoáng. Đó là chiếc Donzi, với động cơ V-8 351 mã lực.

- Một chiếc xuồng đẹp. - Robert nói.

- Merci. - Người đàn ông gật đầu.

- Tôi không hiểu liệu tôi có thể thuê nó để đi chơi một vòng quanh cảng được không?

Người đàn ông dừng tay và nhìn Robert.

- Điều dó có thể được. Anh thạo về tàu thuyền không?

- Có ở nhà tôi cũng có một chiếc Donzi.

Người đàn ông kia gật đầu hài lòng.

- Anh từ đâu đến thế?

- Oregon. - Robert nói.

- Anh sẽ phải trả bốn trăm francs một giờ.

Robert mỉm cười.

- Được.

- Và phải đặt tiền trước, tất nhiên.

- Tất nhiên.

- Nó đã sẵn sáng rồi. Anh có muốn sử dụng nó ngay không?

- Không. Tôi còn phải lo mấy việc lặt vặt. Tôi nghĩ là đến sáng mai.

- Mấy giờ?

- Tôi sẽ nói cho ông sau.

- Anh đưa cho người đàn ông một ít tiền.

- Đây là một phần tiền cọc. Tôi sẽ gặp lại ông vào sáng mai.

Anh đã cho rằng thật là nguy hiểm nếu để cho du thuyền Thanh Bình đi vào cảng. Có những thủ tục nhất định. Viên Capitaméra di porto - "giám đốc cảng" cấp cho mỗi con thuyền một giấy phép và quy định thời gian lưu lại.

Robert tính để chiếc du thuyền Thanh Bình dính líu tới anh ít bao nhiều càng tốt bấy nhiêu. Anh sẽ đón nó ngoài biển.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM