Polaroid
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Đúng sáu phút sau lúc nửa đêm, Trung tâm thông tin của Nhà Trắng nhận được tin vụ đánh bom tại thành phố New York và nhân viên trực liên thông báo ngay tin này trình Tổng thống. Hai mươi phút sau, Tổng thống Francis Kennedy đến đọc diễn văn trước Quốc hội, Phó Tổng thống Du Pray, Oddblood Gray và Christian Klê đứng đón Tổng thống.
Kennedy trông rất trang nghiêm. Trong giờ phút quyết định nhất của cuộc đời mình, ông nhận thấy không gì bằng là cứ trao đổi thẳng thắn. Xét về mặt hành chính, ông không còn là Tổng thống Hoa Kỳ. Nhưng ông sẽ trao đổi đúng với tư cách của một nguyên thủ quốc gia.
- Đêm nay tôi tới đây với các ngài mà lòng không chút hiềm thù, - ông nói.
- Thảm kịch lớn, ngón đòn lớn này giáng vào dân tộc ta phải làm cho chúng ta kề vai sát cánh hợp nhất lại bên nhau. Các ngài cần phải nhận ra rằng 2 đã lựa chọn đúng hướng. Đây là ngón đòn cuối cùng trong kế hoạch của tên khủng bố Yabril. Dùng ngón đòn này, hắn nghĩ rằng sẽ bắt dép được Hoa Kỳ phủ ngục quỳ gối đầu hàng chịu tuân thủ các yêu sách của hắn. Lúc này ta phải rút ra kết luận rằng đây là một âm mưu có ảnh hưởng sâu rộng chống Hoa Kỳ. Bây giờ chúng ta buộc phải tập hợp sức mạnh của chúng ta để cùng nhau hành động. Bây giờ chắc chắn chúng ta cần phải đi đến một sự nhất trí.
Kennedy ngừng lời một lát rồi nói tiếp:
- Do đó, tôi đề nghị Quốc hội hủy bỏ quyết định bãi miễn tôi. Nhưng cần phải nói trung thực với nhau, nếu các Ngài không làm vậy, tôi vẫn phải cố cứu vãn đất nước này. Tôi sẽ bác bỏ hành động bãi miễn, tuyên bố rằng nó không hợp lệ và tuyên bố tình trạng thiết quân luật để ngăn ngừa hành động khủng bố bất lợi tiếp theo. Tôi xin thông báo với các Ngài rằng Quốc hội này, hội đồng lập pháp vinh quang này, suốt trong thời gian tồn tại đã bảo vệ nền tự do của Hoa Kỳ. Lúc này nó được sáu đơn vị bên An ninh và một trung đoàn thuộc Lực lượng đặc nhiệm bảo vệ. Khi nào cuộc khủng hoảng bị đẩy lùi, các Ngài lại có thể bỏ phiếu bãi miễn tôi, còn trước đấy thì không được đâu. Đây là một mối nguy lớn nhất mà đất nước này chưa từng đối đầu, tôi không thể phản đốiv iệc làm của các Ngài. Tôi van các Ngài, đừng để đất nước của chúng ta bị chia rẽ vì những khác biệt về chính trị. Đừng để đất nước ta bị kẻ thù kích động lao dần vào cuộc nội chiến. Chúng ta nên đòan kết lại để chống lại bọn chúng. Các Ngài nên hủy bỏ cuộc bỏ phiếu bãi miễn.
Đến đây, trong phòng họp nổi lên tiếng rì rầm lớn. Quốc hội nhận thấy rằng những lời Kennedy vừa nói không chỉ cho thấy họ được an toàn, nhưng mà bị ông ta bắt sao cũng phải chịu.
Sau Kennedy, thượng nghị sĩ Lambertino là người đầu tiên lên tiếng. Ông đề nghịhủy bỏ cuộc bỏ phiếu và đề nghị hai viện của Quốc hội hoàn toàn ủng hộ Tổng thống Hoa Kỳ, Francis Xavier Kennedy.
Tiếp sau đó, nghị sĩ Jintz đứng dậy phát biểu. Ông tuyên bố các sự kiện mà Kennedy đã chứng minh là đùng, đây là một sự bất đồng ý kiến mang tính chất chân thật. Ông ta khẳng định rằng Tổng thống và Quốc hội sẽ sát cánh bên nhau gìn giữ Hoa Kỳ chống những kẻ thù của đất nước. Ông ta hứa sẽ làm như vậy.
Quốc hội bỏ phiếu lại. Cuộc bỏ phiếu trước nhằm bãi miễn Tổng thống đã bị hủy bỏ.
Nhất trí một trăm phần trăm
Christian Klee kinh ngạc trước thành công rực rỡ của Francis Kennedy. Tính thành thật của ông ta thì chẳng có gì cần bàn cãi.
Nhưng đây là lần đầu tiên trong suốt những năm qua, Christian thấy Kennedy đã trắng trợn nói dối một cách có ý thức. Ông ta đã tuyên bố với Quốc hội Hoa Kỳ rằng Yabril đã dính líu vào vụ đánh bom hạt nhân. Christian Klee biết rằng chưa có chứng cớ rõ ràng. Còn Kennedy biết rằng không đúng sự thật như vậy.
Như vậy là Christian Klee đã hành động đúng đắn. Christian thầm nghĩ, ông đã đóan được Francis muốn ông hành động ra sao.


Sau khi đã nắm chắc quyền lợi, văn phòng và đánh bại các đối thủ của mình, Tổng thống Francis Kennedy dự tính trước cho số phận của ông. Còn phải thực hiện một bước cuối cùng, bước quyết định cuối cùng. Ông đã mất vợ, con gái, cuộc sống riêng tư của ông đã mất hết mọi ý nghĩa. Ông chỉ còn lại một cuộc đời gắn bó với nhân dân Hoa Kỳ. Ông muốn sự gắn bó này tồn tại trong bao lâu nữa?
Francis Kennedy tuyên bố tái ứng cử vào tháng Một và đã chuẩn bị cuộc vận động bầu cử của ông. Christian được lệnh gây sức ép hợp pháp với toàn bộ các doanh nghiệp lớn, đặc biệt là các công ty thông tin đại chúng, để họ không gây khó dễ cho quá trình bầu cử. Phó Tổng thống Helen Du Pray đi vận động phụ nữa Hoa Kỳ. Arthur Wix là người có ảnh hướng lớn với các giới tự do ở miền Đông, còn Eugene Dazzy, do đã giám sát các nhà lãnh đạo những doanh nghiệp thắp sáng ở trong nước, nên đã vận động về tiền của. Nhưng, qua việc phân tích sâu sắc, Francis Kennedy nhận thấy rằng tất cả những công việc đó chỉ là cầm đèn chạy quanh. Mọi chuyện đều phụ thuộc vào nơi bản thân ông, vào vấn đề nhân dân Hoa Kỳ còn vui lòng muốn cùng đi với ông nữa không.
Có một điểm rất cốt lõi: vào thời điểm này, nhân dân cần phải bầu một Quốc hội làm hậu thuẫn vững chắc cho Tổng thống Hoa Kỳ. Ông muốn có một Quốc hội làm đúng những điều ông thấy cần phải làm.
Do đó, ngay lúc này, Francis Kennedy phải cảm nhận rõ nội tama trong lòng đất nước Hoa Kỳ. Cả nước đang trong cơn choáng váng.
Theo lời gọi ý của Oddblood Gray, hai người cùng đi úy lạo New York. Họ dẫn đầu đoàn diễu hành tưởng niệm đi xuôi Đại lộ Năm đến miệng hố lớn do bom nổ gây nên. Họ hành động như vậy để toàn quốc thấy rằng không còn nguy cơ phóng xạ, không còn nguy cơ do bom gài trộm gây nên. Kennedy đã đóng vai trò của mình trong lễ truy điệu những người đã chết và lẽ hiến đất dành để xây dựng một công viên tưởng niệm. Ông đã dành một phần bài diễn văn đề cập đến những mối nguy cơ do đã quá buông lỏng quyền tự do cá nhân trong thời đại kỹ thuật nguy đại hiện nay. Và ông tin rằng quyền tự do cá nhân này cần phải được đặt vào trong phạm vi khé ước sau này của xã hội, cá nhân phải có một sự hy sinh nhất định để cải thiện cuộc sống của quần chúng nhân dân trong xã hội. Ông chỉ mới loáng thoáng đề cập đến vấn đề này, nhưng lại được các thông tin đại chúng ratá lưu ý ghi lại.
Cảm giác khôi hài thật thê tởm đã làm tê cứng đầu óc Oddblood Gray khi ông nghe thấy tiêng reo hò hớn hở của đám đông nổi lên như sấm dậy. Lẽ nào một hành động phá hoại ghê gớm như vậy đã đem lại bao may mắn cho một con người?
Tại những thành phố nhỏ hơn và trên các khoảng trống giữa các đường phố, sau khi cơn choáng váng và nổi khủng khiếp qua đi, người ta thấy trôi nổi một sự thỏa mãn đầy ác ý. New York đáng bị trừng phạt. Tiếc rằng trái bom không lớn hơn để có thể làm nổ tung cả thành phố lẫn bọn giàu có thích hưởng khoái lạc, bọn đồng lõa người Semite và bọn tội phạm. Xét cho cùng Trời cũng có mắt. Trời đã chọn đúng chỗ để trừng phạt. Nhưng một nỗi sợ bao trùm khắp đất nước, số phận, cuộc sống, thế giới của riêng từng người và hậu thế của cả dân tộc là con tin của những kẻ lầm lạc. Kennedy đã cẩn thận rõ tất cả những điều đó.
Tối thứ sáu nào Francis Kennedy cũng tường trình trên vô tuyến trước toàn dân. Đó là những bài diễn văn thực sự mang tính chất phần nào che đậy mục đích phục vụ cho cuộc vận động bầu cử, nhưng bây giờ ông không còn gặp chuyện rắc rối về thời gian biểu trên đài nữa.
Ông đã sử dụng những câu hỏi mẹo và những bài nói ngắn đi thẳng vào lòng người.
Tổng thống Hoa Kỳ đã tuyên chiến với Quốc hội và hội viên Câu lạc bộ Socrates.


Câu lạc bộ Socrates tổ chức một xêmine ở California thảo luận về những biện pháp đánh bại Kennedy trong cuộc tuyển cử vào tháng Một. Lewrence Salentine rất lo lắng. Ông ta biết rằng viên chưởng lý đang chuẩn bị những tài liệu truy tố nghiêm trọng về những hoạt động của Bert Audick và những khoản đầu tư trong các hợp đồng tài chính của Martin Mutforo. Greenwell quá trong sạch nên chẳng lo chuyện rắc rối. Còn Salentine biết rằng vương quốc thông tin đại chúng thuộc về riêng ông ta là nơi xung yếu rất dễ bị tấn công. Suốt bao năm nay họ dính líu vào những vụ giết chóc nên phải rất thận trọng. Công ty phát hành sách và tạp chí của ông ta xem ra ổn không đáng lo. Không ai có thể động tới phương tiện thông in ấn. Hiến pháp bảo vệ rất an toàn. Tất nhiên trừ trường hợp những tên thích châm chọc như Klee có thể nâng giá tiền chuyên chở qua bưu điện.
Nhưng Salentine thực sự lo cho khu vực phát sóng vô tuyến của ông ta. Xét cho cùng, không gian phát sóng thuộc về nhà nước và được cấp phát nhỏ giọt. Các trạm phát sóng phải xin được cấp giấy phép. Salentine thường hoang mang lo ngại rằng nhà nước cho phép các hãng tư đựoc quyền khai thác kiếm cả đống tiền từ khoảng không phát sóng mà không hề thu tiền thuế thóa đáng. Ông ta rùng mình khi nghĩ tới việc vị đại biểu chính quyền trung ương tại liên bang lại nằm dưới quyền chỉ đạo của Kennedy. Điều đó có nghĩa rằng các công ty phát sóng vô tuyến và điện tín như bị dẹp ngay từ bây giờ.

Với tư cách là một nhà yêu nước. Louis Inch tỏ vẻ khâm phục Tổng thống Kennedy, nhưng trong lòng ngấm ngầm định quật Tổng thống. Tự coi mình là người phẫn uất căm thù nhất ở New York, Inch đã tự nguyện đứng ra xây dựng lại khu vực bị đánh bom ở thành phố. Các khối nhà bị phá hủy được dọn sạch và trên khu vực đó ông ta cho xây dựng những tượng đài bằng đá cẩm thạch có vành đai cây xanh bao quanh. Ông ta gánh chịu mọi phí tổn, không tính toán lỗ lãi và hứa sẽ hoàn tất công trình trong sáu tháng. Nhờ Trời chất phóng xạ đã giảm tới mức tối thiểu.
Ai nấy đều biết rằng Inch xúc tiến công việc nhanh gọn hơn bất kỳ cơ quan nhà nước nào. Tất nhiên ông ta biết rằng mình vẫn vớ khối tiền qua các công ty xây dựng lép vốn, các hội đồng đặt kế hoạch, các ủy ban cố vấn. Còn về phương diện quảng cáo thì thật vô giá.
Inch là một người giàu nhất Hoa Kỳ. Bố ông ta là người cho thuê nhà cửa thường hay sinh chuyện tranh chấp ở thành phố lớn, một kẻ phá sản trong việc duy trì hơi đốt cho các tòa nhà cao ốc, keo bẩn trong các dịch vụ, dồn ép đuổi những người thuê nhà để lấy đất xây cất những căn hộ cho thuê cao giá hơn, Inch đã học được nghệ thuật của bố trong việc đút lót các thanh tra nhà ở. Sau này, được trang bị trình độ đại học về điều hành quản lý kinh doanh và luật, ông ta đã đút lót hối lộ được cả các vị trong hội đồng thành phố, cá chủ tịch khu cùng nhóm tham mưu của họ, thậm chí cả các vị thị trưởng.
Chính Louis Inch là người đứng ra đấu tranh chống các luật kiểm tra nhà cho thuê, chính ông ta là người đứng ra xây dựng các nhà chọc trời dọc Central Park (1). Hiện nay công viên này có mái hiên rộng thênh thang chuyên dành đón tiếp các nhà môi giới ở phố Wall, các giáo sư thuộc các trường đại học điện lực, nhiều đại văn hào, nghệ sĩ ưu tú, những đầu bếp các quán ăn đắt tiền.
Nhóm những phần tử tích cực thuộc Inch phải chịu trách nhiệm về những ngôi nhà ổ chuột gớm guốc tại Upper West Side, tại Bronx, Harlern và Coney Island vì trong quá trình tái thiết New York, ông ta đã phá không biết boa nhiêu ngôi nhà còn ở được. Đồng thời ông ta còn có một mặt cản trở việc khôi phục lại quận Times Square, mặt khác bí mật xây cất các tòa nhà cao ốc. Ông ta đã biện minh rằng những kẻ phá rối này là những kẻ không được chấm mút nửa số tiền bổng lộc nên không được ăn đã cố tình đạp đổ.
Một chiến thuật khác của Inch là ủng hộ những luật của thành phố đòi chủ nhà phải cho bất kỳ một ai, không phân biệt chủng tộc, màu da, hoặc tín ngưỡng đều được quyền thuê nhà. Ông ta đã đọc nhiều bài diễn văn ủng hộ những luật đó vì chúng hỗ trợ ông ta loại bỏ bớt những chủ nhỏ có nhà cho thuê. Chủ cho thuê nhà chỉ có tầng áp mái hoặc tầng hầm thì những người thuê nhà chỉ là mấy tay nát rượu, nghiện ma túy, nghệ sĩ nửa mùa. Cuối cùng, những người chủ nhỏ có nhà hco thuê đó chán nản, phải bán nhà của họ và dọn ra ở vùng ngoại ô.
Nhưng bây giờ Inch chẳng phải giở tất cả những thủ đoạn đó: ông ta đã vươn lên rất cao. Triệu phú không phải là tầm cỡ của Louis Inch, ông ta nằm trong số một trăm hoặc chừng ấy nhà tỷ phú ở Hoa Kỳ. Ông ta là chủ nhiều tuyến đường xe buýt, nhiều khách sạn và một tuyến đường hàng không. Ông ta là chủ một khách sạn có sòng bạc lớn ở Atlantic City và những tòa cao ốc có căn hộ cho thuê ở Santa Monica, California. Những tài sản ở Santa Monica đã gây cho ông ta nhiều chuyện rắc rối nhất.
Louis Inch tham gia Câu lạc bộ Socrates vì tin rằng các hội viên cực mạnh của Câu lạc bộ có thể giúp ông ta bán những bất động sản Santa Monica. Câu lạc bộ Socrates thật ra còn tuyệt vời hơn, vượt xa ngoài mọi điều mong đợi của Louis Inch. Ông ta được dịp làm quen với một trăm hoặc ngần ấy người đang kiểm soát bộ máy kinh tế và chính trị của đất nước. Chính tại Câu lạc bộ Socrates, Louis Inch đã trở thành hội viên Money Guild có thể mua được toàn bộ đoàn đại biểu Quốc hội của một bang. Tất nhiên là họ không thể bán thể xác và linh hồn của họ; trong chuyện này ta chẳng nên bàn đến những chuyện trừu tượng như Quỷ dữ và Đức Chúa, cái Thiện và cái Ác, đức hạnh và tội lỗi.
Louis Inch mơ một giấc mơ không thể trở thành hiện thực. Không, không phải mơ trở thành Tổng thống Hoa Kỳ. Giấc mơ của ông ta là trở thành các nhà tỷ tỷ phú đầu tiên trong thế giới văn minh hiện đại.
Để biến giấc mơ của mình trở thành hiện thực, Louis Inch đầu tư vốn vào khoảng không trung. Ông ta có thể mua khoảng không trung nằm trên các tòa cao ốc hiện có trong đại bộ phận các thành phố lớn. Khoảng không trung thì mua rẻ thôi. Đây là một quan niệm mới, ngay hồi còn sống, ông nội Louis Inch đã mua những khoảng không trung này, vì cụ biết rằng trình độ công nghệ tiên tiến có thể giải quyết vấn đề móng trụ và biến các khoảng đó thành những khoảng không rất có lợi cho việc xây cất các tòa cao ốc chọc trời. Vấn đề còn lại là đón trước không để nhân dân và các nhà lập pháp ngăn cản ông ta. Chuyện đó cần có thời gian và khoản đầu tư khổng lồ, nhưng Louis Inch tin chắc mình sẽ giải quyết ổn thỏa. Quả thật, nếu làm được như vậy, các thành phố lớn như Chicago, New York, Dallas và Miami sẽ là những pháo đài bê tông cốt thép khổng lồ không có dân trừ những ai yêu thích bảo tàng, rạp chiếu bóng, nhà hát, âm nhạc. Tất nhiên sẽ có nhiều cửa hàng nhỏ ở các vùng phụ cận dành cho các nghệ sĩ.
Và điều tất yếu là sau khi Louis Inch thành công trong việc này, thì bói khắp thành phố New York cũng chẳng thấy một căn nhà ổ chuột nào, Đơn thuần một nhẽ là giá thuê đất đắt cứa cổ nên những tay tội phạm quèn và công nhân không tài nào chịu nổi. HỌ sẽ phải ra sống ở ngoại ô và ban ngày dùng tàu đặc biệt, xe buýt đặc biệt để vào thành phố, còn tối đến sẽ buộc phải quay về chỗ ở của mình. Những người thuê và mua các căn hộ và nhà của Công ty Inch không sợ phải ra phố vào lúc trời tối để đi xem hát, nhảy disco và ăn ở các quán ăn đắt tiền. Họ có thẻ đi tản bộ dọc theo các đại lộ, các đường phố hoặc trong các công viên mà không phải lo sợ gì. Họ phải trả giá bao nhiêu để có được một thiên đường như vậy? Cả một gia sản.
Được Câu lạc bộ Socrates triệu tập họp tại California, Louis Inch nhân thể đi một mạch suốt đất nước Hoa Kỳ để bàn bạc với các công ty buôn bán bất động sản lớn tại các thành phố lớn. Louis Inch được hứa hẹn là sẽ nhạn được tiền đóng góp của họ vào việc đánh bại Kennedy.
Khi tới Los Angeles vào mấy ngày sau, Louis Inch quyết định tạt đến Santa Monica rồi mới tới cuộc họp.
Santa Monica là một thành phố đẹp nhất Hoa Kỳ, chủ yếu là do dân thành phố đã chống lại đựơc những nỗ lực của bọn buôn bán bất đống ản muốn xây dựng các nhà chọc trời. Họ đã bỏ phiếu thông qua đạo luật giữ ổn định giá cho thuê nhà và kiểm soát xây dựng. Một căn hộ tuyệt đẹp trên Đại lộ Ocean, nhìn ra Thái Bình Dương chỉ phải trả với giá bằng một phần sáu mức thu nhập bình quân của người dân thành phố. Tình hình này đã làm Inch điên đầu suốt hai chục năm.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20]
[21][22][23][24][25][26][27][28][29][30]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM