XtGem Forum catalog
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Đơn vị đặc biệt của Christian Klee trực thuộc FBI đã theo dõi qua máy điện tử Câu lạc bộ Socrates và các nghị sĩ Quốc hội. Sáng nào Christian Klee cũng ngồi đọc báo cáo họ gửi tới.
Sáng nay ông ta cầm tập hồ sơ của David Jatney và Cryder Cole. Ông ta có linh cảm rất tốt và linh cảm báo cho ông ta biết rằng sẽ gặp chuyện rắc rối với Jatney. Với Cole thì khỏi phải lo nữa. Anh chàng này là một tay say mê đua xe máy, và đã bị ngã, đầu đập vỡ sọ vào vách đảo Provo, Utah. Nhưng khi ông ta đọc bản báo cáo về Jatney hiện trên màn máy vi tính, ông thấy rất hài lòng. Con sâu mọt ghê tởm David Jatney ở mãi trong kén đã chán hay sao mà lại đi cắn vỡ kén chui thoát lộ hình.
David Jatney đã dùng súng bắn Louis Inch chỉ vì một cô gái tên là Irene Fletcher.
Hai người đã gặp nhau lần đầu tại Hiệu bánh mì ngon nhất Hoa Kỳ, nằm trên Đại lộ Montana. Irene bán bánh trong hiệu này. Jetney thường hay lui tới mua bánh bich quy và bánh mì. Y nói chuyện huyên thuyên với Irene khi cô ta bán bánh cho y. Một hôm Irene mời y đi ăn tối.
Jetney mỉm cười và đưa mắt nhìn cô ta. Irene không thuộc loại phụ nữ có mái tóc vàng điển hình ở California. Cô ta có khuôn mặt tròn, ánh mắt nhìn kiên quyết, thân hình nở nang, trông cô ta có vẻ hơi lớn tuổi hơn y. Irene khoảng chừng hai mươi nhăm tuổi. Nhưng ánh mắt màu xám của cô ta rực sáng, giọng nói hoạt bát khi trò chuyện, do đó Jatney nhận lời cùng đi ăn tối với Irene. Thật ra mà nói, y cũng cảm thấy cô đơn.
Irene Fletcher có một đứa con trai năm tuổi sống ở nhà mẹ đẻ. Cô tích cực tham gia trong các tổ chức chính trị ở địa phương.
Irene thích nói chuyện còn Jatney lại thích lầm lì im lặng. Khi nằm với nhau Irene nói chuyện hàng tiếng đồng hồ, Jetney cứ im lặng nghe. Đôi lúc câu chuyện nghe khá hấp dẫn, đôi lúc thì chuyện chẳng ra đầu ra đũa. Khi Irene kể về cuộc đấu tranh bền bỉ giữa các tay buôn bán bất động sản với chủ các ngôi nhà nhỏ và người thuê nhà ở Santa Monica thì câu chuyện nghe khá hấp dẫn. Jatney có cảm tình với cuộc đấu tranh này. Y yêu mến Santa Monica. Y nghĩ rằng Irene là một vị anh hùng trong cuộc đấu tranh chống trả lũ yêu quái buôn bán bất động sản.
Một đêm, hai người đi dạo trên bờ biển nằm ngay ngoài Balibu. David Jatney ngỡ ngàng sửng sốt trước khung cảnh một bên là đại dương rộng bát ngat bao la và một bên là những dãy nhà thấp, rồi tiếp đến là núi gần như ôm lấy đại dương. Irene đem theo chăn gối và con trai. Hai người nằm trên bãi biển, còn đứa con trai cuộn mình trong chăn ngủ thiếp đi.
Irene và David ngồi trên bãi biển, đắm mình trước vẻ đẹp của đêm tối. Hai người thấy mến yêu nhau. Họ ngắm đại dương ngả màu xanh sẫm dưới ánh trăng và bày chim nhỏ bay lượn trên những lớp sóng vỗ bờ.
- Anh David ạ, - Irene dịu dàng nói. – Hiện nay Santa Monica đang đứng trước một cơn khủng hoảng ghê gớm. Nếu chúng ta không cảnh giác, bọn buôn bán bất động sản sẽ hủy hoại mọi thứ ta bán cho chúng và thành phố này sẽ mọc đầy những nhà chọc trời. Chúng sẽ nâng giá tiền thuê nhà, anh và em sẽ bị đuổi ra khỏi căn hộ của mình.
Irene cứ nói, nói mãi, Jatney lắng nghe, lòng cảm thấy yên bình. Y có thể nằm mãi mãi trên bãi biển này, đắm mình trong thời gian, trong vẻ đẹp, trong lòng thơ ngây của Irene. Cô ta chẳng hề run sợ bất kỳ điều gì có thể xảy ra đối với cô. Irene kể cho Jatney nghe về một gã tên là Louis Inch đang định hối lộ hội đồng thành phố để họ thay đổi luật xây dựng và luật cho thuê nhà. Irene biết khá rõ về tên Inch. Cuối cùng Irene nói:
- Nếu em không sợ cái nghiệp của em bị đày đọa, em đã giết cái tên con hoang chó đẻ đó.
David phá lên cười:
- Anh đã có lần giết Tổng thống, - và y kể cho Irene nghe câu chuyện y đã từng đốt hình nộm Tổng thống trong một cuộc tuần hành của sinh viên, do đó đã bị đuổi học.
Đúng lcú này đứa con nhỏ của Irene ú ớ mê. Cô ta nhè nhẹ vỗ cho con ngủ tiếp và bảo Jatney:
- Tối mai cái tên Inch ấy sẽ mời mấy vị trong hội đồng thành phố ăn tối. Hắn mời họ tới ăn ở Michel, anh có biết như vậy là thế nào không? Hắn muốn hối lộ mấy vị đó. Em thực sự muốn bắn vỡ sọ thằng con hoang đó.
David bảo:
- Anh không sợ cho cái nghiệp của anh. Anh sẽ bắn hắn giúp em.
Cả hai người cùng phá lên cười.
Tối hôm sau, David lau chùi khẩu súng săn y đã đem từ Utah tới và bắn vỡ tan cửa kính chiếc xe Limousine của Inch. Y thực sự không nhằm bắn trúng một ai. Thực tế phát đạn đã bắn gần sít soát nạn nhân, ngoài ý định của người bắn. Y chỉ tò mò muốn biết xem mình có dám bắt hay không.


Tổng thống Kenney muốn Christian Klee cùng đến dùng bữa điểm tâm tại phòng ngủ trong Nhà Trắng. Đaya là mộtc uộc gặp mặt ít thấy có trong khu vực nhà ở dành riêng cho Kennedy.
Jefferson, quản gia của Tổng thống và vệ sĩ thuộc bên An ninh, bày biện xong bữa điểm tâm liền bí mật rút về phòng để đồ ăn thức uống và chỉ xuất hiện khi có chuông gọi.
Kennedy nói, vẻ rất tự nhiên.
- Anh có biết Jefferson đã từng là một sinh viên rất giỏi, một vận động viên tài ba không? Jefferson chẳng bao giờ sinh sự với bất kỳ một ai, - ông ngừng lời một lát, rồi nói tiếp: - Tại sao anh ấy lại là motọ quản gia, anh Christian?
Christian biết rằng đành phải nói sự thật:
- Anh ấy cũng đồng thời là một nhân viên tuyệt vời của bên An ninh. Đích thân tôi đã tuyển dụng anh ấy để làm công việc này.
Kennedy hỏi:
- Thế tại sao anh ấy nhận vào làm ở An ninh? Đảm nhiệm công việc của một quản gia?
Christian đáp:
- Anh ấy có quân hàm rất cao trong An ninh.
Kennedy nói:
- Còn gì nữa nào?
- Tôi đã tạo được một tấm bình phong rất công phu dành cho những việc này, Jefferson là một con người tuyệt hảo, thực tế anh ta phụ trách đội bảo vệ Nhà Trắng.
- Còn gì nữa?
- Tôi đã hứa với anh ấy, trước khi anh rời khỏi Nhà Trắng, tôi sẽ bố trí Jefferson sang bên Y tế, Giáo dục và Phúc lợi.
- À, như vậy thì rõ cả rồi, - Kennedy bảo. – Tôi nhận thấy tất cả các nhân viên phục vụ trong Nhà Trắng đều làm tốt công việc của mình. Họ đều là nhân viên An ninh cả à? Thật khó có thể tin được!
- Không phải ai cũng là nhân viên An ninh cả, - Christian đáp.
Cuối cùng Kennedy mới thủng thẳng nói:
- Tôi muốn ngồi trao đổi với Yabril trong một tiếng đồng hồ. Tôi hy vọng rồi anh sẽ đich thân giải hắn tới đây. – Kennedy nhận thấy ánh mắt Christian lộ vẻ lo ngại, nên liền nói tiếp: - Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ và một lần này thôi.
Christian đáp:
- Lợi ích gì đâu, anh Francis? Tôi sợ anh quá bị đau đớn, chịu không nổi. Trên khuôn mặt Kennedy để lộ những nét mà Christian chưa từng thấy trước đây.
- Ồ, tôi chịu nổi mà, - Kennedy bảo.
- Nếu để lộ cuộc gặp gỡ thì sẽ có cả đống những dấu hỏi, - Christian nói. – Nếu vậy, anh lo liệu sao không để một sự rò rỉ nào về cuộc gặp gỡ này lọt ra ngoài, - Kennedy bảo: - Sẽ không ghi chép gì trong nhật ký của Nhà Trắng, Bao giờ nào?
- Tôi phải cần vài ngày để lo thu xếp những việc cần thiết, - Christian đáp. – Và thông báo cho Jefferson biết.
- Còn ai nữa không? – Kennedy hỏi.
- Có thể còn sáu người nữa trong đơn vị đặc biệt của tôi. – Christian đáp.
- Họ sẽ chỉ được biết rằng Yabril tới Nhà Trắng nhưng không rõ là để gặp anh. Họ có thể phỏng đóan, nhưng không biết chính xác.
Kennedy bảo:
- Nếu cần thiết, tôi sẽ tới nơi anh đang giam giữ hắn.
- Tuyệt đối không nên, - Christian nói. – Nhà Trắng là nơi tốt nhất rồi. Tôi sẽ giải hắn tới vào lúc quá nửa đêm một chút. Vào lúc một giờ đêm. Kennedy bảo:
- Quá nửa đêm tối mai. Được đấy.
- Vâng, - Christian đáp. – Anh sẽ ký một số giấy tờ, nội dung mập mờ, nhưng chúng đỡ đòn cho tôi khi gặp chuyện rắc rối.
Kennedy gật gù như đã hiểu rõ, rồi họat bát nói:
- Hắn không phải là siêu nhân. Đừng lo ngại. Tôi chỉ muốn trò chuyện thoải mái với hắn, còn điềm đạm trả lời hay không thì hoàn toàn là quyền của hắn. Bằng bất kỳ hình thức nào, tôi không muốn hắn bị tiêm chích thuốc và ép buộc. Tôi muốn biết rõ đầu óc hắn hoạt động ra sao và rất có thể, tôi sẽ không căm giận hắn đến mức như hiện nay. Tôi không biết rõ những con người như hắn thực sự có cảm giác thế nào.
- Tôi phải đích thân có mặt trong cuộc gặp gỡ này, Christian lúng túng nói. – Tôi là người đứng ra chịu trách nhiệm mà.
- Nếu anh đứng bên ngoài cửa cùng Jefferson được không? – Kennedy hỏi. Hoảng hốt trước lời yêu cầu này, Christian đặt vội tách cà phê mỏng mảnh xuống và nói, giọng tha thiết:
- Anh Francis, tôi van anh đấy, tôi không thể làm vậy được. Tất nhiên là hắn sẽ bị vô hiệu hóa, thể lực của hắn sẽ bị giảm sút, nhưng tôi vẫn phải đứng giữa hai người. Đây là lần duy nhất tôi phải sử dụng quyền phủ quyết anh đã trao cho tôi, - ông ta cố che giấu nỗi sợ hãi trước việc Tổng thống định làm.
Cả hai đều miểm cười. Đây là motọ điều trong cam kết giữa họ khi Christian nhận lời đảm bảo an toàn cho Tổng thống. Với tư cách là người đứng đầu An ninh, Christian có quyền phủ quyết mọi quyết định của Tổng thống khi muốn đi gặp công chúng.
- Tôi chẳng bao giờ có ý định lạm dụng quyền đó – Christian nói.
Kennedy cau mày và bảo:
- Nhưng anh kiên quyết đòi được sử dụng quyền đó. Thôi được rồi, anh sẽ có mặt trong phòng, nhưng nên đứng nấp sau bộ đồ gỗ, còn Jefferson đứng bên ngoài cửa.
- Tôi sẽ lo thu xếp mọi việc, - Christian nói. – Nhưng, anh Francis này, chuyện đó chẳng giúp gì được anh đâu.

Christian Klee đã chuẩn bị Yabril cho buổi gặp gỡ với Tổng thống Kennedy. Tất nhiên đã có nhiều câu hỏi, nhưng Yabril mỉm cười từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào. Gã rất lạnh lùng, rất tự tin. Gã từ chối không nói gì về Romeo, bạn đồng sự của gã, hoặc về Theresa Kennedy và vụ giết hại cô ta hoặc quan hệ của gã với Quốc vương của Sherhaben.
Nhà tù giam Yabril là một bệnh viện nhỏ gồm mười giường bệnh do FBI xây dựng để giam giữ các tù nhân nguy hiểm và chữa bệnh cho những tên chỉ điểm có giá trị. Nhân viên y tế bên An ninh phục vụ trong bệnh viện, đơn vị đặc biệt thuộc bên An ninh của Klee bảo vệ bệnh viện. Ở Hoa Kỳ có năm bệnh viện tương tự: tại Washington, tại Chicago, Los Angeles, Nevada và tại Long Island.
Những bệnh viện này đôi lúc được sử dụng để tiến hành các cuộc thí nghiệm về y tế trên cơ thể những tù nhân tự nguyện. Nhưng Klee đã đưa tất cả bệnh nhân ở bệnh viện Washington did chỗ khác để cách ly Yabril. Ông ta còn tống tất cả bệnh nhân ở bệnh viện tại Long Island đi để giam giữ hai nhà khoa học trẻ đã đặt bom nguyên tử.
Tại bệnh viện Washington, Yabril đã sống trong một căn phòng khép kín được trang bị đầy đủ các phương tiện để ngăn chặn mọi ý định tự sát bằng bạo lực hoặc bằng tuyệt thực.
Mỗi tấc trên cơ thể Yabril, trừ răng ra, đều được rọi sáng tia x, gã luôn phải khoác trên người một chiếc áo không khít, đặc biệt chỉ cho phép gã cử động được từng phần tay và chân. Gã có thể đọc viết và bước những bước hẹp nhưng không thể cử động được. Gã bị những đội an ninh trực thuộc đơn vị đặc nhiệm của Klee theo dõi suốt hai mươi tư trên hai mươi từ giờ trong một ngày qua khung kính hai lớp.
Sau khi từ biệt Tổng thống Kennedy, Christian đi thẳng đến gặp Yabril. Ông ta cùng hai nhân viên An ninh bước vào phòng gã. Ông ta ngồi trên chiếc tràng kỷ chắc chắn và sai lôi gã từ phòng ngủ ra. Ông ta khẽ đẩy gã ngồi xuống chiếc ghế bành và sau đó bảo một nhân viên An ninh kiểm tra lại áo cầm giữ.
- Ông là người rất thận trọng, biết sử dụng toàn bộ quyền lực của mình, - Yabril khinh khỉnh nói.
- Tôi tin rằng tôi vốn là người thận trọng, - Christian đáp, vẻ trang nghiêm. – Tôi ưa thích những kỹ sư đã xây dựng các cầu và các tòa cao ốc có sức chịu đựng gấp trăm lần khả năng cho phép. Tôi thi hành nhiệm vụ của tôi theo phương châm đó.
- Hai vấn đề không ăn nhập gì với nhau, Yabril nói. – Ông không thể tiên đóan trước khả năng của Số phận.
- Tôi biết chứ, - Christian nói. – Nhưng chúng trút bỏ được cho tôi bao nỗi lo và có tác dụng khá tốt. Thôi bây giờ tôi nói rõ lý do tôi tới đây: tôi tới để yêu cầu anh một thiện chí.
Nghe Christian nói, Yabril liền phá lên cười, một tràng cười chế giễu. Christian chằm chằm nhìn gã và mỉm cười bảo:
- Không, nghiêm chỉnh đây là một thiện ý, còn nhận lời hay không là tùy ở anh. Bây giờ anh chú ý nghe cho rõ. Anh đã được đối xử tử tế, đấy là ý tôi muốn vậy và đồng thời cũng là luật pháp của đất nước này. Tôi biết có hăm dọa cũng vô ích. Tôi biết anh có lòng kiêu hãnh của anh, nhưng tôi chỉ yêu cầu anh một việc nhỏ, chẳng hề gây tổn hại cho anh chút nào. Để đổi lại, tôi hứa sẽ làm tất cả những gì thuộc khả năng của tôi, không để xảy ra chuyện gì đáng tiếc cả. Tôi biết anh vẫn còn đang có hy vọng. Anh nghĩ rằng các bè bạn anh thuộc nhóm Một Trăm Đầu nổi tiếng sẽ tìm được giải pháp giải thoát cho anh.
Vẻ giễu cợt đã biến khỏi bộ mặt sẫm màu của Yabril. Gã nói:
- Chúng tôi đã nhiều lần định tấn công Tổng thống Kennedy của các ông, đã mở những chiến dịch rất phức tạp và khôn khéo. Họ đột nhiên và bí ẩn biến mất đâu sạch trước khi chúng tôi thậm chí lọt được vào đất nước này. Tôi đích thân lao vào cuộc, do đó tự hủy diệt người của tôi. Và vết bánh xe thường dẫn tới chỗ ông. Nhờ vậy tôi được biết chúng ta đều có cùng một công việc như nhau. Tôi được biết rằng ông không nằm tỏng số những chính khách thận trọng đó. Vậy ông hãy cho tôi biết điều nhã nhặn ông mong muốn. Ta tạm cho rằng tôi khá thông minh để hiểu rõ điều đó là điều rất thận trọng.
Christian ngả người ra lưng ghế tràng kỷ. Ông nhận thấy rằng từ khi Yabril đã lần tìm được vết bánh xe của gã, gã hòan toàn không còn nguy hiểm, thậm chí có để gã được tự do trong bất kỳ hòan cảnh nào. Yabril đúng là bị điên nên mới để lộ thông tin này. Nghĩ vậy Christian liền tập trung vào công việc trong tầm tay. Ông bảo:
- Tổng thống Kennedy là một người rất rắc rối, ông ta cứ cố tìm hiểu rõ các sự kiện và con người. Do đó ông ta muốn trực tiếp gặp anh mặt đối mặt để hỏi han, trò chuyện. Như hai con người thông thường. Ông ta muốn biết rõ vì soa anh giết con gái ông ta, ông ta muốn, có lẽ, tự gỡ bỏ cảm giác phạm tội của chính mình. Bây giờ, tất cả những gì tôi yêu cầu ở anh chỉ là anh hãy trò chuyện với ông ta, trả lời các câu hỏi của ông ta. Tôi yêu cầu anh không hòan toàn từ chối tiếp chuyện ông ta. Anh chấp nhận không?
Yabril cúi xuống đưa mắt nhìn chiếc áo mặc trên người, định xua tay từ chối. Trong lòng gã xốn xang một nỗi xúc động làm gã sững ngạc nhiên khi nghĩ rằng gã sẽ gặp bố cô gái gã đã giết hại. Dẫu sao đây là một hành động mang tính chính trị và Tổng thống Hoa Kỳ sẽ hiểu hơn ai hết điều đó. Tuy nhiên, được nhìn thẳng vào ánh mắt con người mạnh nhất thế giới và bảo: “Tôi đã giết con gái ông. Tôi đày đọa ông còn đau đớn hơn ông đã đày đọa tôi, thông qua cả ngàn tàu chiến, cả hàng chục ngàn máy bay thần sấm của ông”, thì kể cũng là điều thú vị.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20]
[21][22][23][24][25][26][27][28][29][30]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM