Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Cơ thể g;ám mục Manuel Aringarora đã chịu đựng nhiều kiểu đau đớn, nhưng cái nóng thiêu đốt của vết đạn trong lồng ngực thật lạ đối với ông ta. Sâu và nghiêm trọng. Không phải là vết thương ở phần da thịt… mà gần với tâm hồn.
Aringarosa mở mắt ra, cố nhìn, nhưng mưa giàn giụa trên mặt đã làm nhòa mắt ông ta. Mình đang ở đâu thế này? Ông ta cảm thấy những cánh tay lực lưỡng đang bế mình, mang cái thân hình mềm oặt của ông ta như một con búp bê bằng vải. Nhấc cánh tay rã rời lên, Aringarosa rụi mắt và thấy người đàn ông đang ôm mình chính là Silas. Gã bạch tạng khổng lồ đang hì hụi chạy theo một vỉa hè mù mịt sương, la lớn để tìm bệnh viện, giọng hắn rên rỉ đau khổ đến não lòng. Đôi mắt đỏ trân trân dõi về phía trước, nước mắt tuôn trào trên bộ mặt trắng trợt lấm tấm máu.
"Con trai", Aringarosa thì thầm, "con bị thương đấy".
Silas liếc nhìn xương, mặt rúm lại vì đau khổ: "Con xin lỗi Cha". Hắn quá đau đớn để thốt lên lời.
"Không đâu, Silas", Aringarosa đáp, "chính ta mới phải xin lỗi. Đây là lỗi tại ta". Thầy Giáo đã hứa với ta là sẽ không có giết chóc và ta đã bảo con tuân lệnh lão ta hoàn toàn. "Ta đã quá háo hức. Quá sợ hãi. Ta và con đều bị lừa rồi". Thầy Giáo sẽ không bao giờ đưa cho chúng ta Chén Thánh cả.
Được ẵm trong vòng tay của người mà nhiều năm trước đây ông đã cưu mang, giám mục Aringarosa cảm thấy mình như quay trở ngược lại thời gian. Quay về Tây Ban Nha. Về những khởi đầu khiêm nhường của mình, xây dựng một nhà thờ Ki tô giáo nhỏ ở Oviedo cùng Silas. Và rồi đến New York - nơi ông đã sáng danh Chúa với Trung tâm Opus Dei cao ngất trên đại lộ Lexington.
Năm tháng trước đây, Aringarosa đã nhận được những tin choáng váng. Công việc cả đời của ông đang gặp nguy hiểm. Ông nhớ lại cuộc gặp gỡ bên trong lâu đài Gandolfo với những chi tiết sinh động, cuộc gặp gỡ đã thay đổi cuộc đời ông. Cái tin đã khởi phát toàn bộ đại hoạ này.
Aringarosa đã bước vào Thư viện Thiên văn học của Gandolfo, đầu ngẩng cao, tràn đầy hi vọng được hàng loạt cánh tay chào đón ca ngợi, tất cả đều háo hức muốn vỗ vai khen ngợi ông ta về việc đại diện tuyệt vời cho Ki tô giáo tại Mỹ.
Nhưng chỉ ba người có mặt.
Thư ký của Toà thánh Vatican. Béo phệ. Nghiêm nghị.
Hai Hồng Y giáo chủ cao cấp người Ý. Ra vẻ đạo đức hơn người. Tự mãn.
"Thư ký ư?", Aringarosa nói, cảm thấy bối rối.
Con người béo tròn phụ trách các vấn đề pháp lý của Tòa thánh bắt tay Aringarosa và chỉ cái ghế đối diện với ông ta: "Xin cứ thoải mái tự nhiên".
Aringarosa ngồi xuống, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
"Tôi vốn không khéo nói chuyện phiếm, thưa Đức Giám mục", vị thư ký nói. "Bởi vậy, hãy cho phép tôi nói thẳng về lý do cuộc viếng thăm của ngài hôm nay".
"Xin mời. Hãy nói một cách cởi mở", Aringarosa liếc qua hai Đức Hồng Y, dường như họ đang đánh giá ông với sự đoán định tự cho là đúng.
"Như ngài đã biết", vị thư ký nói, "Đức Giáo hoàng và những người khác ở Roma gần đây rất lo lắng những hậu quả chính trị do những thực hành gây tranh cãi của Opus Dei".
Aringarosa lập tức nổi giận. Ông đã nhiều lần cảm thấy thế đối với vị giáo chủ mới, hóa ra Ngài lại rất nhiệt thành ủng hộ sự thay đổi theo khuynh hướng tự do trong Giáo hội khiến Aringarosa hết sức kinh ngạc.
"Tôi muốn đảm bảo với ngài", vị thư ký vội nói thêm, "rằng Đức Giáo hoàng không tìm cách thay đổi gì trong cách ngài điều hành giáo phận của ngài".
Tôi hy vọng là thế. "Vậy tại sao tôi lại ở đây?".
Ông béo thở dài: "Thưa Đức Giám mục, tôi không biết làm thế nào để diễn đạt điều này một cách tế nhị, vậy tôi xin nói thẳng. Hai ngày trước đây, Hội đồng thư ký đã bỏ phiếu nhất trí rút sự chấp thuận của Toà thánh Vatican đối với Opus Dei".
Aringarosa chắc chắn rằng mình nghe nhầm: "Tôi xin ngài hãy nhắc lại?".
"Nói thẳng ra, sáu tháng nữa kể từ ngày hôm nay, Opus Dei sẽ không còn được xem là một giáo phận của Vatican nữa. Ngài sẽ thuộc một giáo hội của riêng mình. Toà Thánh sẽ tách rời khỏi ngài. Đức Giáo hoàng đã đồng ý và chúng tôi đã soạn thảo giấy tờ hợp pháp".
"Nhưng… điều đó là không thể".
"Trái lại, điều đó hoàn toàn có thể. Và cần thiết. Đức Giáo hoàng trở nên lo lắng với chính sách tuyển mộ thô bạo và thông lệ hành xác của các ngài". Ông ta dừng lại. "Những chính sách của ngài đối với phụ nữ cũng thế. Nói một cách rất thẳng thắn, Opus Dei đã trở thành một thứ gây bất lợi và phiền hà".
Giám mục Aringarosa sững sờ: "Phiền hà ư?".
"Chắc chắn ngài không thể ngạc nhiên là sự thể đi đến mức này".
"Opus Dei là một tổ chức duy nhất của Thiên Chúa giáo có số lượng thành viên tăng trưởng! Chúng tôi hiện có hơn 1100 giáo sĩ!".
"Đúng. Một vấn đề rắc rối cho tất cả chúng ta".
Aringarosa đứng bật dậy: "Hãy hỏi Đức Giáo hoàng liệu Opus Dei có phải là một sự phiền hà hay không vào năm 1982 khi chúng tôi giúp đỡ Ngân hàng Vatican!".
"Toà thánh Vatican sẽ luôn biết ơn về điều đó", vị chánh thư ký nói, giọng xoa dịu. "Tuy nhiên có nhiều người vẫn tin rằng sự hào phóng về tài chính của ngài năm 1982 là lý do duy nhất khiến ngài được ban chức giám mục".
"Không đúng!". Sự ám chỉ đó xúc phạm Aringarosa sâu sắc.
"Dù thế nào đi nữa, chúng tôi cũng chủ trương hành động với thiện ý. Chúng tôi đang thu xếp hoàn trả lại những khoản đã nhận. Nó sẽ được chi trả làm năm lần".
"Ngài đang mua chuộc tôi đấy à?". Aringarosa hỏi. "Trả tiền cho tôi để tôi lặng lẽ ra đi? Khi mà Opus Dei là tiếng nói duy nhất còn lại của lý trí!".
Một trong số Hồng Y ngước nhìn: "Tôi xin lỗi, ngài vừa nói lý trí?".
Aringarosa ngả người qua mặt bàn, giọng sắc nhọn như một mũi tên: "Ngài có thật sự tự hỏi tại sao các tín đồ Thiên Chúa giáo bỏ nhà thờ không? Hãy nhìn xung quanh ngài, thưa Đức Hồng Y. Người ta đã đánh mất niềm kính trọng. Sự nghiêm ngặt của tín ngưỡng không còn nữa. Học thuyết trở thành một thứ hỗn độn. Sự kiêng khem, xưng tội, lễ thánh thể, lễ rửa tội, lễ chầu - hãy chọn đi - chọn bất kỳ sự kết hợp nào ngài ưng và bỏ qua những gì còn lại. Giáo hội đang đề ra cái kiểu dẫn dắt tâm linh gì vậy?".
"Những luật lệ ở thế kỉ III", vị Hồng Y thứ hai nói, "không thể ứng dụng cho những môn đệ hiện đại của Thiên Chúa.
Những luật lệ đó không có hiệu quả trong xã hội ngày nay".
"Ồ, dường như chúng lại đang có hiệu quả tại Opus Dei!".
"Giám mục Aringarosa", vị chánh thư ký nói, giọng dứt khoát, "vì sự kính trọng mối quan hệ giữa tổ chức của ngài với Đức Cựu Giáo hoàng, Đức Đương kim Giáo hoàng sẽ cho Opus Dei sáu tháng để tự nguyện tách ra khỏi Vatican. Tôi đề nghị ngài hãy liệt kê những ý kiến khác biệt của ngài với Tòa Thánh và tự thiết lập tổ chức Cơ đốc giáo cho chính mình".
"Tôi từ chối!", Aringarosa tuyên bố. "Và đích thân tôi sẽ nói điều đó với Giáo hoàng!".
"Tôi e rằng, Đức Giáo hoàng không cần gặp ngài nữa".
Aringarosa đứng dậy: "Ngài sẽ không dám huỷ bỏ một giáo phận được thiết lập bởi Đức Giáo hoàng tiền nhiệm!".
"Tôi rất tiếc", vị chánh thư ký nhìn không nao núng, "Chúa Trời ban cho và Chúa Trời cũng lấy đi".
Aringarosa lảo đảo rời khỏi cuộc gặp gỡ đó trong tâm trạng hoang mang và hoảng sợ. Trở lại New York, suốt bao ngày, ông cứ thao láo nhìn ra đường chân trời, vỡ mộng, lòng nặng trĩu nỗi buồn cho tương lai của Thiên Chúa giáo.
Chính vài tuần sau đó, Aringarosa nhận được cú điện thoại đã làm thay đổi tất cả. Người gọi đến nghe như giọng Pháp và xưng danh là Thầy Giáo - một tước hiệu phổ biến trong Giáo đoàn. Ông ta nói ông ta biết là Vatican dự định rút bỏ sự ủng hộ đối với Opus Dei.
Làm thế nào mà ông ta có thề biết được điều đó? Aringarosa tự hỏi. Ông đã hy vọng là chỉ một dúm người trung gian quyền lực của Vatican biết về chủ trương sắp huỷ bỏ Opus Dei. Rõ ràng tin đã lọt ra ngoài. Nói đến việc ngăn chặn lời đồn đại thì không có bất kỳ bức tường nào trên thế giới dễ thẩm thấu như những bức tường quanh thành phố Vatican.
"Tôi có tai mắt ở khắp nơi, thưa Giám mục", Thầy Giáo thì thầm. "Và với những tai mắt này tôi đã thu thập được một số thông tin. Với sự giúp đỡ của ngài, tôi có thể khám phá ra nơi ẩn giấu một thánh thể linh thiêng, mà điều đó sẽ mang đến cho ngài quyền lực rất lớn… đủ để bắt Vatican phải cúi đầu trước ngài. Một quyền lực đủ để cứu lấy Niềm tin". Ông ta dừng lại.
"Không chỉ cho Opus Dei mà còn cho tất cả chúng ta".
Chúa trời lấy đi… và Chúa trời lại ban cho. Aringarosa cảm thấy bừng lên một tia hy vọng huy hoàng. "Hãy nói cho tôi biết kế hoạch của ông".
***
Giám mục Aringarosa đã bất tỉnh khi những cánh cửa của bệnh viện St. Mary kẹt mở. Silas chệnh choạng lao vào, gần như mê sảng vì kiệt sức. Khuỵu gối xuống nền gạch, hắn gào lên cầu cứu. Mọi người trong khu tiếp tân há hốc miệng kinh ngạc trước cảnh gã bạch tạng gần như trần truồng bế một giáo sĩ đầy máu.
Người bác sĩ đã giúp Silas đưa vị Giám mục đang mê sảng vào phòng cấp cứu trông có vẻ bi quan khi xem mạch Aringarosa: "Ông ấy mất quá nhiều máu. Tôi không hy vọng lắm".
Mắt Aringarosa chớp chớp, và ông tỉnh lại một lúc, cái nhìn đăm đăm hướng về Silas: "Con ta…".
Tâm hồn Silas nổi sấm sét hối hận và cuồng giận: "Cha ơi, dù có phải mất cả cuộc đời, con cũng sẽ tìm ra kẻ đã lừa gạt chúng ta và con sẽ giết hắn".
Aringarosa lắc đầu, vẻ buồn bã khi người ta chuẩn bị đẩy xe đưa ông đi: "Silas… nếu con chưa học được gì từ cha, thì giờ xin con…hãy học lấy điều này". Ông cầm tay Silas và xiết chặt. "Tha thứ là món quà lớn nhất của Chúa".
" Nhưng Cha ơi…".
Aringarosa nhắm mắt lại: "Silas, con hãy cầu nguyện đi".


Robert Langdon đứng dưới vòm mái cao vút của Nhà Nguyện vắng vẻ, nhìn chằm chằm vào nòng súng của Leigh Teabing.
Robert, anh ủng hộ tôi hay chống lại tôi? Những lời của nhà sử học Hoàng gia âm vang trong tịch lặng của tâm trí Langdon.
Không thể có câu trả lời, Langdon biết vậy. Trả lời ủng hộ tức là bán đứng Sophie. Trả lời chống, thì Teabing sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết cả hai.
Những năm theo học ở nhà trường không dạy cho Langdon thấm nhuần kỹ năng nào phù hợp với việc xử lý tình huống đối đầu với ngọn súng, song nhà trường có dạy ông một điều gì đó về việc trả lời những câu hỏi nghịch lý. Khi một câu hỏi không có câu trả lời chính xác, chỉ có duy nhất một câu trả lời trung thực.
Vùng mù mờ giữa có và không.
Im lặng.
Nhìn chằm chằm vào hộp mật mã trong tay, Langdon chọn giải pháp đơn giản là thoát ra.
Không hề ngước mắt lên, Langdon lùi lại, đi vào khoảng trống rộng của căn phòng. Vùng trung lập. Ông hy vọng sự tập trung của mình vào hộp mật mã là tín hiệu cho Teabing rằng khả năng cộng tác có thể là một lựa chọn, còn sự im lặng là tín hiệu cho Sophie là ông không bỏ mặc cô.
Trong khi đó tranh thủ thời gian để suy nghĩ.
Hành động suy nghĩ, Langdon ngờ rằng đó đích thị là điều mà Teabing muốn ông làm. Đó là lý do tại sao lão ta lại đưa hộp mật mã cho mình. Để mình có thể cảm thấy sức nặng quyết định của mình. Nhà sử học người Anh hy vọng việc chạm tay vào hộp mật mã của vị Đại Sư sẽ làm cho Langdon nắm được đầy đủ tầm lớn lao của những gì chứa đựng trong đó, dụ dỗ trí tò mò học thuật trong ông đến chỗ áp đảo mọi cái khác, buộc ông nhận thức được rằng không mở được viên đá đỉnh vòm cũng có nghĩa là mất luôn cả lịch sử.
Với Sophie bị đe dọa trước mũi súng ở đầu phòng đằng kia, Langdon sợ rằng việc tìm ra cái mật khẩu khó bề nắm bắt của hộp mật mã sẽ là hy vọng duy nhất còn lại ngõ hầu giải thoát Sophie. Nếu mình mở được bản đồ, Teabing sẽ phải thương lượng. Vắt óc để làm nhiệm vụ cấp bách này, Langdon chậm rãi tiến về những cửa sổ phía xa… để tâm trí tràn đầy những hình ảnh chiêm tinh về ngôi mộ của Newton.
Ngươi kiếm tìm trái cầu lẽ ra phải ở trên mộ chàng.
Nó nói về da thịt Hồng và tử cung mang hạt giống.
Quay lưng lại với những người khác, ông bước về phía những khung của sổ cao vút, tìm cảm hứng trong trang trí môzaic trên những ô kính màu. Chẳng thấy gì hết.
Hãy tự đặt mình vào tâm thế của Saunière, ông tự nhắc nhở, mắt đăm đăm nhìn ra Vườn Đại học. Cái mà Saumère tin là hình cầu lẽ ra phải ở trên mộ Newton là gì nhỉ? Những hình ảnh nhấp nháy trong mưa rơi - sao, sao chổi, hành tinh, nhưng Langdon bỏ qua. Saunière không phải là một nhà khoa học. Ông ta là một con người nhân văn, con người của nghệ thuật, lịch sử. Nữ tính thiêng liêng… chiếc ly… Hoa Hồng… Nàng Mary Magdalene bị xua đuổi… sự suy tàn của nữ thần…Chén Thánh.
Truyền thuyết luôn miêu tả Chén Thánh như là một người nữ độc ác, nhảy múa trong bóng tối vừa vặn ngoài tầm nhìn, thì thầm vào tai ta, nhử ta bước thêm một bước nữa rồi tan biến trong sương mù.
Nhìn ra hàng cây xào xạc trong Vườn Đại học, Langdon cảm thấy sự hiện diện đùa bỡn của Chén Thánh. Chỗ nào cũng thấy dấu hiệu. Như một bóng dáng trêu ngươi đột nhiên từ sương mù, những cành của cây táo già nhất nước Anh bỗng nở ra những bông hoa năm cánh, tất cả sáng long lanh như sao Kim.
Nữ thần đang ở trong khu vườn. Nàng đang nhảy múa dưới mưa, hát những bài ca từ bao đời, ngó ra từ sau những cành đầy chồi non như thể nhắc nhở Langdon rằng trái quả tri thức đang mọc ngay ngoài tầm với của ông.
***
Đầu phòng đằng kia, ngài Leigh Teabing theo dõi với lòng tự tin khi Langdon nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ như bị bùa mê.
Đúng như ta hi vọng, Teabing nghĩ vậy, hắn sẽ qui thuận.
Từ ít lâu nay, Teabing đã ngờ ngợ rằng có thể Langdon đang nắm chiếc chìa khoá dẫn đến Chén Thánh. Không phải ngẫu nhiên trùng hợp mà Teabing khởi sự thực thi kế hoạch của mình vào đúng buổi tối Langdon được sắp xếp để gặp Jacques Saunière. Nghe trộm ông phụ trách bảo tàng, Teabing biết chắc việc ông này tha thiết muốn gặp riêng Langdon chỉ có một ý nghĩa duy nhất. Bản thảo bí mật của Langdon đã chạm đến một diểm nhạy cảm đối với Tu viện Sion. Langdon đã tình cờ tìm thấy một sự thật và Saunière sợ điều này được công bố. Teabing tin chắc vị Đại Sư triệu Langdon đến để tìm cách bịt miệng ông.
Sự thật bị bưng bít lâu nhu thế, là đủ rồi.
Teabing biết là mình phải hành động nhanh chóng. Đòn tấn công của Silas sẽ hoàn thành hai mục tiêu. Thứ nhất, ngăn chặn việc Saunière thuyết phục Langdon giữ im lặng, và thứ hai, bảo đảm rằng một khi viên đá đỉnh vòm đã nằm trong tay Teabing, Langdon sẽ có mặt ở Paris để chiêu mộ nếu Teabing cần đến ông ta.
Sắp đặt cuộc gặp mặt dẫn đến cái chết của Saunière giữa ông ta và Silas là điều quá dễ dàng. Ta đã có những thông tin nội bộ về những nỗi sợ sâu kín nhât của Saunièrc. Chiều hôm qua, Silas đã gọi cho người phụ trách bảo tàng và sắm vai một linh mục quẫn trí. "Ông Saunière, hãy thứ lỗi cho tôi, tôi phải nói chuyện với ông ngay lập tức. Lẽ ra tôi không được vi phạm tính thiêng liêng của việc xưng tội, nhưng trong trường hợp này, tôi cảm thấy phải làm thế. Tôi vừa nghe lời xưng tội của một người tuyên bố là đã ám sát các thành viên trong gia đình ông".
Phản ứng của Saunière là giật mình nhưng vẫn rất thận trọng: "Gia đình tôi đã chết trong một vụ tai nạn. Bản tường trình của cảnh sát đã kết luận dứt khoát vậy".
"Vâng đúng, một vụ tai nạn xe hơi", Silas nói, thả mồi câu, "người đàn ông đến xưng tội nói anh ta đã dồn ép chiếc xe của họ vào kịch mép đường đến độ nhào xuống sông".
Saunière im lặng.
"Ông Saunière, tôi ắt sẽ chẳng bao giờ gọi trực tiếp cho ông nếu không vì người đàn ông này đã bình một câu mà đến bây giờ nghĩ lại, tôi thấy lo cho sự an toàn của ông". Hắn ngừng lại.
"Anh ta cũng nhắc đến cô cháu gái Sophie của ông".
Việc nhắc đến tên Sophie chính là chất xúc tác. Vị phụ trách bảo tàng tức tốc bắt tay vào hành động. Ông bảo Silas đến gặp ông ngay ở nơi an toàn nhất mà Saunière biết: văn phòng của ông trong bảo tàng Louvre. Rồi ông gọi điện thoại cho Sophie, cảnh báo rằng cô có thể gặp nguy hiểm. Cuộc hẹn gặp với Robert Langdon lập tức bị hủy bỏ.
Giờ đây, với Langdon cách xa Sophie cả chiều dài của căn phòng, Teabing cảm thấy rằng lão ta đã thành công, tách rời được hai người bạn đồng hành. Sophie Neveu vẫn ra mặt thách thức, nhưng Langdon rõ ràng có tầm nhìn rộng hơn, đang cố tìm ra mật khẩu. Hắn hiểu tầm quan trọng của việc tìm ra Chén Thánh và giải thoát cho Chén Thánh khỏi cảnh bị giam hãm.
Sophie lạnh lùng nói: "Anh ấy sẽ không mở nó cho ông đâu, kể cả khi anh ấy có thể".
Teabing liếc nhìn Langdon, vẫn chĩa súng vào Sophie. Lão khá chắc chắn rằng bây giờ sắp phải sử dụng đến vũ khí này. Dù cho ý nghĩ ấy làm lão ta băn khoăn, lão biết rằng sẽ không được chần chừ nếu sự thể đến nước ấy. Ta đã cho cô ta mọi cơ hội để làm điều đúng đắn. Chén Thánh quan trọng hơn bất kỳ ai trong chúng ta.
Đúng lúc đó, Langdon từ cửa sổ quay lại: "Ngôi mộ…", ông bỗng nói, nhìn họ với tia hi vọng yếu ớt loé lên trong đôi mắt, tôi biết phải tìm ở chỗ nào trên ngôi mộ của Newton. Vâng, đúng rồi, tôi nghĩ tôi có thể tìm thấy mật khẩu!".
Tim Teabing như bay bổng: "Chỗ nào, Robert? Nói tôi nghe nào".
Giọng Sophie khiếp đảm. "Robert, không! Anh sẽ không giúp lão ta chứ?".
Langdon tiến lại với sải chân dứt khoát, giơ hộp mật mã ra trước hai người: "Không", ông nói, mắt đanh lại khi quay sang nhìn Leigh, "không, cho đến khi ông để cô ấy đi".
Vẻ rạng rỡ lạc quan của Teabing tối sầm lại: "Chúng ta đã tới gần sát rồi, Robert. Đừng giờ trò với tôi?".
"Không có trò gì hết". Langdon nói. "Để cho cô ấy đi. Rồi tôi sẽ đưa ông đến ngôi mộ của Newton. Chúng ta sẽ cùng mờ hộp mật mã".
"Tôi chẳng đi đâu cả", Sophie tuyên bố, mắt nheo lại giận dữ. "Hộp mật mã đó, ông tôi truyền lại cho tôi. Ông không có tư cách để mở".
Langdon quay lại, vẻ sợ hãi: "Sophie, tôi xin cô! Cô đang gặp nguy hiểm, tôi đang cố gắng giúp cô!".
"Như thế nào? Bằng cách phơi bày bí mật mà ông tôi đã liều chết bảo vệ sao? Ông tôi tin anh và tôi cũng tin anh".
Đôi mắt xanh của Langdon lộ vẻ hoảng hốt, và Teabing không khỏi mỉm cười khi thấy hai người đang chống lại nhau. Cố gắng của Langdon để nịnh đầm thật là lâm ly hết chỗ nói. Sắp đến lúc tiết lộ một trong những bí mật lịch sử lớn nhất thế mà hắn còn bấn bíu với một ả phụ nữ đã tỏ ra không xứng đáng với cuộc tìm kiếm này.
"Sophie". Langdon van nài, "tôi xin cô… Cô phải đi thôi".
Sophie lắc đầu: "Không, trừ phi anh hoặc là chuyển cho tôi hộp mật mã hoặc đập tan nó trên sàn nhà".
"Cái gì?". Langdon há hốc miệng.
"Robert, ông tôi sẽ thích bí mật của mình biến mất mãi mãi còn hơn là nhìn thấy nó nằm trong tay kẻ đã giết mình". Đôi mắt Sophie như thể tràn đầy nước mắt nhưng không phải. Cô quay lại nhìn thẳng vào Teabing. "Bắn tôi đi nếu như ông có thể làm vậy. Tôi sẽ không để di sản của ông tôi rơi vào tay ông đâu".
Rất tốt. Teabing nhằm súng.
"Không?", Langdon quát, giơ cánh tay lên, treo hộp mật mã lơ lửng trên nền đá cứng, "Leigh, nếu ông rắp tâm làm thế, dù mới chỉ trên ý định, tôi sẽ thả cái này xuống ngay".
Teabing cười: "Cách hù dọa ấy chỉ có tác dụng với Rémy thôi. Không phải với tôi. Tôi biết anh rõ hơn thế".
"Thật không, Leigh?".
Phải, tôi biết. Anh cần phải luyện nhiều hơn nữa mới có được bộ mặt tỉnh bơ, anh bạn của tôi ạ. Tôi chỉ mất vài giây là thấy rõ anh đang nói dối. Anh không biết câu trả lời nằm ở chỗ nào trên mộ Newton.
"Đúng không, Robert? Anh biết cần phải nhìn vào chỗ nào trên ngôi mộ chứ?".
"Tôi biết".
Vẻ do dự chỉ thoáng qua trong mắt Langdon nhưng Leigh đã bắt kịp. Đây là một lời nói dối. Một mánh khoé tuyệt vọng, bi thiết hòng cứu Sophie. Teabing cảm thấy một nỗi thất vọng sâu sắc nơi Robert Langdon.
Ta là một hiệp sĩ cô độc, xung quanh toàn là những linh hồn không xứng đáng. Và ta sẽ phải tự mình giải mã viên đá đỉnh vòm.
Giờ đây Langdon và Neveu chẳng là gì khác ngoài một mối đe doạ đối với Teabing… và đối với Chén Thánh. Dù giải pháp này sẽ rất đau đớn, Teabing cũng biết là mình sẽ tiến hành nó với một lương tâm trong sạch. Thử thách duy nhất là thuyết phục Langdon đặt viên đá đỉnh vòm xuống! Như vậy Teabing sẽ có thể kết thúc câu đố này một cách an toàn.
"Đây là một sự biểu lhị lòng tin", Teabing nói, hạ thấp mũi súng đang đe doạ Sophie. "Đặt viên đá đỉnh vòm xuống và chúng ta sẽ nói chuyện".
Langdon biết lời nói dối của mình đã thất bại.
Ông có thể thấy rõ quyết tâm đen tối trên mặt của Teabing và biết giây phút quyết định đã đến. Khi mình đặt viên đá đỉnh vòm này xuống, hắn sẽ giết cả hai chúng ta. Không cần nhìn Sophie, ông vẫn nghe thấy trái tim cô cầu khẩn ông trong nỗi tuyệt vọng câm lặng. Rober người này không xứng đáng với Chén Thánh, xin đừng đặt nó vào tay lão ta. Bât kể phải trả giá như thế nào?
Langdon đã có quyết định riêng vài phút trước đó, trong khi đứng một mình tại cửa sổ nhìn ra Vườn Đại học.
Bảo vệ Sophic.
Bảo vệ Chén Thánh.
Suýt nữa Langdon đã gào lên, tuyệt vọng. Nhưng tôi không biết phải làm thế nào!
Những khoảnh khắc vỡ mộng khắc nghiệt đã đem lại cùng với chúng một sự sáng tỏ không giống với bất cứ cái gì mà ông đã từng cảm thấy. Sự thật đang ở ngay trước mắt mi đó, Robert. Ông không biết sự hiển linh từ đâu đến. Chén Thánh không giễu mi, Chén Thánh đang lên tiếng gọi một linh hồn xứng đáng.
Lúc này, cúi đầu như một thần dân tái mét trước mặt Leigh Teabing, Langdon hạ thấp viên đá đỉnh vòm chỉ cách nền đá dăm phân.
"Thế, Robert", Teabing thì thầm chĩa súng vào ông, "đặt nó xuống".
Mắt Langdon ngước lên trới, nhìn vào khoảng trống rộng hoác của Nhà Nguyện. Cúi thấp hơn nữa, Langdon hạ tia nhìn ngang tầm khẩu súng của Teabing đang chĩa thẳng vào ông.
"Tôi xin lỗi, Leigh".
Bằng một động tác uyển chuyển, Langdon nhảy vọt lên, vung tay lên trời, ném thẳng chiếc hộp mật mã về phía mái vòm.
Leigh Teabing không cảm thấy ngón tay mình đang bóp cò, nhưng khẩu Medusa khạc ra một tiếng nổ vang ầm. Từ tư thế cúi rạp, Langdon giờ đã vươn thẳng đứng, gần như bay lên, và viên đạn nổ trên sàn ngay sát chân ông. Một nửa bộ não của Teabing cố chỉnh lại tầm ngắm để điên cuồng bắn tiếp, nhưng nửa còn lại mạnh hơn bắt lão phải ngước mắt lên vòm nhà.
Viên đá đỉnh vòm!
Thời gian như ngưng đọng, chuyển thành một giấc mơ chậm trong khi toàn bộ thế giới của Teabing quy lại thành viên đá đỉnh vòm bay lên. Lão theo dõi nó lên tới đỉnh điểm, bồng bềnh một thoáng trong khoảng trống… rồi rơi xuống, lộn phộc, về phía nền đá.
Tất cả hi vọng và ước mơ của Teabing đang rớt. thẳng xuống đất. Không thể để nó đập xuống sàn nhà! Ta có thể bắt được nó!
Toàn thân Teabing phản ứng theo bản năng. Lão buông súng, phóng người về phía trước, bỏ cả nạng khi vươn hết tầm đôi bàn tay mềm mại, cắt sửa móng cẩn thận. Xòe cả cánh tay và ngón tay, lão chộp lấy viên đá đỉnh vòm.
Chúi về phía trước với viên đá đỉnh vòm được tóm chặt một cách đắc thắng trong tay, Teabing biết lão đang ngã quá nhanh.
Không cách chi gượng nổi, hai cánh tay duỗi dài của lão đập xuống trước, rồi đến viên đá đỉnh vòm va mạnh vào sàn đá.
Có tiếng vỡ rợn người của thuỷ tinh bên trong.
Trong cả một giây, Teabing không thở được. Nằm sóng xoài trên sàn nhà lạnh giá, nhìn trân trân dọc theo hai cánh tay duỗi thẳng tới hình trụ cẩm thạch trong lòng bàn tay, lão cầu sao chiếc lọ nhỏ bằng thuỷ tinh bên trong đừng vỡ. Thế rồi mùi dấm xông lên trong không khí và Teabing cảm thấy cái chất lỏng mát lạnh tràn qua những đĩa chữ chảy vào lòng bàn tay mình.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20]
[21][22][23][24][25][26][27][28][29][30][31][32][33][34][35][36][37][38][39][40]
[41][42][43][44][45][46][47][48][49][50][51][52]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM

XtGem Forum catalog