Polaroid
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Chiếc cầu kép Garden State Parkway không có tên trên bản đồ. Nó bắc ngang qua sông Raritan và đến Amboy phân thành hai nhánh, một hướng về phía bắc và một hướng về phía nam.
Chiếc ô tô ở phía tây Amboy và đi về hướng nhánh cầu phía nam. Adam Warner ngồi ở ghế sau, bên cạnh là một cảnh sát mật và phía trước cũng có hai người nữa. Thám tử Clay Reddin được chỉ định làm bảo vệ tiếp cận Thượng nghị sĩ sáu tháng trước và anh ta đã bắt đầu biết rõ Adam Warner. Anh ta luôn nghĩ Thượng nghị sĩ là một người cởi mở và dễ gần, nhưng cả ngày hôm đó trông ông thật trầm lặng và kín đáo. Có chuyện rắc rối lắm đây, thám tử Reddin nghĩ vậy.
Anh tin chắc rằng Thượng nghị sĩ Warner sẽ trở thành Tổng thống mới của Hoa Kỳ và trách nhiệm của Reddin là giữ cho ông tuyệt đối an toàn. Anh kiểm điểm lại những biện pháp phòng ngừa để bảo vệ Thượng nghị sĩ và hài lòng nghĩ rằng mọi chuyện đều ổn thoả cả.
Thám tử Reddin lại liếc nhìn vị tổng thống tương lai và tự hỏi không biết ông ta đang nghĩ gì.
Adam Warner đang nghĩ tới thử thách mà anh đang phải đối phó. Anh đã được Di Silva thông báo rằng Jennifer Parker đã bị bắt. Chỉ nghĩ đến việc cô bị nhốt như một con vật đã làm anh tức uất người lên. Tâm trí anh luôn nhớ đến những giây phút thần tiên mà họ được ở bên nhau. Anh chưa từng yêu một người đàn bà nào như anh đã yêu Jennifer.
Một viên cảnh sát mật ngồi ghế trước nói.
- Chúng ta sẽ đến thành phố Atlantic theo đúng dự kiến, thưa ngài Tổng thống.
Ngài tổng thống. Lại câu nói quen thuộc ấy. Theo các cuộc trưng cầu ý kiến mới đây nhất anh đã vượt lên hẳn. Anh đã trở thành người hùng của đất nước và Adam biết rằng một phần nhỏ là nhờ các hoạt động điều tra tội ác do anh đứng đầu, cuộc điều tra sẽ trị tội Jennifer Parker.
Adam ngước nhìn lên và thấy họ đã đến gần chỗ rẽ chiếc cầu kép. Có một đường phụ ở trước cầu và bên kia đường là một chiếc xe kéo rơ moóc khổng lồ. Khi xe của họ đến gần cầu chiếc xe kia cũng nổ máy và cả hai xe cùng tới cầu một lúc. Viên cảnh sát mật lái xe đạp phanh và đi chậm lại.
- Nhìn thằng ngu kia kìa.
Máy bộ đàm bật kêu:
- Hải Đăng một? Hải Đăng một! Nghe rõ không trả lời?
Viên cảnh sát ngồi ghế trước trả lời vào máy.
- Hải đăng một đây.
Chiếc xe kéo rơ moóc đã đến cạnh sườn chiếc ô tô của họ, và khi họ định vượt lên để đi vào cầu chiếc xe kéo rơ moóc cũng lập tức tăng tốc độ.
- Thằng cha chết tiệt ấy định làm cái trò quỷ gì thế nhỉ? - Người lái xe càu nhàu.
- Văn phòng chưởng lý khu vực đã thông báo khẩn cho chúng tôi. Cáo một đang bị đe doạ. Các anh có nghe rõ không?
Bất thình lình chiếc xe kéo moóc ngoặt sang phải đâm ngang sườn chiếc xe con, đẩy nó vào thành cầu.
Lập tức ba viên mật vụ trong xe rút súng ra.
- Nằm xuống?
Adam thấy mình bị đẩy xuống sàn xe trong khi thám tử Reddin ôm lấy anh để che đạn. Mấy viên mật vụ hạ kính cửa sổ bên trái xuống và chĩa súng ra.
Nhưng chẳng có gì để bắn cả. Chiếc xe kéo cao hơn hẳn xe của họ và người lái xe đó ngồi hẳn trên cao, không nhìn thấy chiếc xe kia tiếp tục lao vào sườn xe con và nó lại bị đập vào thành cầu. Người lái cố đánh tay lái sang trái, giữ cho xe trên cầu nhưng chiếc xe tải kia vẫn đẩy tới. Dòng sông Raritan lạnh lẽo đang chảy xiết phía dưới họ 100m.
Viên mật vụ ngồi ghế trước gào vào máy bộ đàm:
- Hải Đăng một đây. Tháng năm tháng năm. Các đơn vị đến giúp!
Nhưng tất cả mọi người trong xe đều hiểu rằng đã quá muộn rồi. Người tài xế cố dừng xe nhưng ba đờ xốc của xe tải đã móc vào xe con, xô nó đi. Chỉ còn vài giây nữa nó sẽ đẩy chiếc xe con ra khỏi cầu. Không thể có chỗ để xoay xở nữa. Phía bên trái là chiếc xe tải và phía bên phải là thành cầu bắng sắt. Chiếc xe tải lại rú ga và mọi người trong xe con đều cảm thấy thành cầu bắt đầu gãy.
Chiếc xe tải húc một cú mạnh nữa và hai bánh trước của chiếc xe con đã lơ lửng trên không. Mọi người trong xe đều chuẩn bị để chết.
Adam không thấy sợ, chỉ có một cảm giác buồn vô hạn trước sự mất mát, sự lãng phí của anh. Đáng lẽ anh phải cùng sống với Jennifer, có con với cô - và tự nhiên từ một nơi sâu kín trong lòng, Adam biết rằng anh đã có một đứa con với cô.
Chiếc xe tải lại thúc một cú nữa và Adam gào to lên vì sự bất công của những gì đã và đang xảy ra.
Trên cầu bỗng có tiếng ồn của hai trực thăng cảnh sát đang hạ dần độ cao và một giây sau có tiếng súng nổ. Chiếc xe kéo moóc lắc một lần nữa rồi đột nhiên dừng lại. Adam và những người khác vẫn nghe thấy tiếng trực thăng lượn vòng trên đầu họ. Họ ngồi yên không động đậy, vì biết rằng chỉ một cử động nhỏ cũng có thể làm chiếc xe rơi khỏi cầu xuống dòng sông phía dưới.
Có tiếng còi xe cảnh sát từ xa vọng lại mỗi lúc một gần và vài phút sau đã nghe thấy nhiều giọng nói oang oang ra lệnh. Động cơ của chiếc xe tải lại hoạt động.
Từ từ, thận trọng, chiếc xe tải lùi dần lại, giảm sức ép với chiếc xe con. Nó lắc một cái rồi đứng yên. Một phút sau chiếc xe tải đã lùi hẳn ra xa, Adam và mọi người có thể nhìn thấy qua cửa sổ bên tay trái. Có gần một chục chiếc xe cơ động của cảnh sát và rất đông cảnh sát vây quanh chiếc cầu.
Một viên đại uý cảnh sát bước đến bên chiếc xe bẹp dúm. - Chúng tôi sẽ không mở cửa, - anh ta nói, - Chúng tôi sẽ đưa ngài ra theo đường cửa sổ, dễ thôi mà.
Adam được nhấc ra khỏi xe đầu tiên, từ từ và thận trọng để không làm chiếc xe mất thăng bằng và lật ngược lại. Ba viên mật vụ chui ra sau đó.
Khi tất cả đã ra khỏi xe, viên đại uý cảnh sát quay sang Adam và hỏi:
- Ngài không làm sao chứ ạ?
Adam nhìn chiếc xe đang treo lơ lửng bên mép cầu và nhìn xuống dòng nước thẫm màu của dòng sông tít tận dưới.
- Không, - anh đáp. - Tôi không sao hết.
***
Michael Moretti liếc nhìn đồng hồ treo tường. - Mọi chuyện thế là xong. - Hắn quay sang đối mặt với Jennifer. - Người tình của cô bây giờ đã ở dưới đấy sông.
Cô nhìn hắn, mặt tái mét.
- Anh không thể…
- Đừng lo. Cô sẽ được xét xử công bằng thôi. - Hắn quay sang Gino Gallo. - Mày có nói cho cô ta biết là Adam Warner sẽ bị nổ tung ở New Canaan không?
- Đúng như ngài dặn, thưa sếp.
Michael nhìn Jennifer.
- Phiên toà kết thúc.
Hắn đứng dậy và bước đến bên Jennifer. Hắn túm lấy áo cô và ấn cô quỳ xuống đất.
- Tôi đã yêu em, - hắn thì thầm. Hắn đấm mạnh vào mặt cô, Jennifer không hề kêu la rên rỉ. Hắn lại đấm cô mạnh hơn và đến cú thứ ba cô ngã xuống sàn.
- Đứng dậy. Chúng ta sẽ đi chơi.
Jennifer nằm đó đầu óc choáng váng vì nhứng cú đấm của hắn. Cô gắng hồi tỉnh. Michael thô bạo lôi cô dậy.
- Ngài có muốn tôi "chăm sóc" cô ta không ạ. - Gino Gallo hỏi.
- Không. Đưa xe vòng ra sau nhà.
- Vâng, thưa sếp. - Hắn chạy vội ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn Jennifer và Michael.
- Vì sao? - Hắn hỏi. - Chúng ta có cả thế giới này mà cô đã vứt bỏ nó đi. Vì sao?
Cô không trả lời.
- Mày có muốn tao chơi mày một lần nữa vì tình xưa nghĩa cũ không hả? - Michael dịch lại gần cô và túm tay cô. - Mày có muốn thế không?
Jennifer không phản ứng gì cả.
- Mày sẽ không bao giờ còn được chơi nữa đâu, nghe chưa. Tao sẽ cho mày xuống sông cùng với thằng bồ của mày. Chúng mày có thể tiếp tục cùng nhau được đấy.
Gino Gallo trở lại căn phòng, mặt tái nhợt.
- Thưa sếp có một…
Có tiếng phá của ở phòng ngoài. Michael vớ vội khẩu súng trong ngăn bàn. Hắn vừa lấy được súng thì cửa phòng bật mở. Hai nhân viên cục điều tra liên bang tiến vào, súng lăm lăm trong tay.
- Đứng yên.
Michael quyết định trong giây phút đó. Hắn nâng súng lên, quay lại và bắn vào Jennifer. Hắn trông thấy viên đạn cắm vào ngực cô một giây trước khi hai nhân viên điều tra nổ súng. Hẳn nhìn dòng máu phun ra từ ngực cô và rồi thấy một viên đạn xuyên vào người hắn, một viên nữa. Hắn thấy Jennifer nằm trên sàn nhà và Michael không biết nỗi đau nào lớn hơn, cái chết của cô hay của hắn. Hắn cảm thấy kim hoả đập một lần nữa và sau đó không còn biết gì.


Hai cô y tá chuyển Jennifer từ phòng mổ sang phòng hậu phẫu. Đi bên cạnh là một cảnh sát mang sắc phục. Ở hành lang bệnh viện đầy cảnh sát, thám tử và nhà báo.
Một người đàn ông bước tới bàn tiếp đón và nói:
- Tôi muốn gặp Jennifer Parker.
- Ngài có phải là người nhà của cô ấy không ạ?
- Không. Tôi là bạn cô ấy.
- Xin lỗi ngài, không ai được thàm cô ấy lúc này. Cô đang ở trong phòng hậu phẫư.
- Tôi sẽ chờ.
- Cũng phải lâu đấy.
- Không sao, - Ken Bailey đáp.
***
Cánh cửa phụ bật mở và Adam Warner, mệt mỏi phờ phạc bước vào, vây quanh là một toán nhân viên bảo vệ.
Một viên bác sĩ đã chờ sẵn anh ở đó.
- Đi đường này, thưa thượng nghị sĩ Warner. - Ông ta dẫn Adam vào một văn phòng nhỏ.
- Cô ta thế nào rồi? - Adam hỏi.
- Tôi không lạc quan lắm. Chúng tôi đã gấp từ người cô ấy ra ba viên dạn.
Cửa mở và chưởng lý khu vực Robert Di Silva bước vội vào ông ta nhìn Adam và nói:
- Tôi hết sức mừng vì ngài không làm sao cả.
Adam nói:
- Tôi hiểu là tôi mang ơn ông rất nhiều. Sao ông lại biết?
- Jennifer Parker gọi điện thoại cho tôi. Cô ta nói rằng chúng định hại anh ở New Canaan. Tôi đoán đó là một kiểu đánh lạc hướng, nhưng tôi cũng không dám mạo hiểm, và vẫn cho người bao vây khu vực đó. Đồng thời tôi theo dõi lộ trình của ngài và cho máy bay trực tháng bay sau để bảo vệ ngài. Tôi có cảm giác là Parker định hại ngài.
- Không, - Adam nói. - Không phải vậy đâu.
Robert Di Silva nhún vai.
- Tùy ngài hiểu thế nào cũng được. Điều quan trọng là ngài vẫn còn sống. - Ông ta chợt quay sang viên bác sĩ - Cô ta sẽ sống chứ?
- Ít có khả năng ấy!
Chưởng lý nhìn thấy vẻ mặt của Adam và hiểu sai phản ứng của anh.
- Đừng lo, khi nào cô ta tỉnh chúng ta sẽ buộc cô ta khai hết thôi. - Ông ta nhìn Adam kỹ hơn. - Trông ngài có vẻ mệt mỏi quá đấy. Có lẽ ngài nên về nhà nghỉ ngơi thôi.
- Tôi muốn thấy Jennifer Parker trước đã.
Viên bác sĩ nói:
- Cô ấy đang hôn mê, có thể cô ấy sẽ không tỉnh lại nữa đâu.
- Tôi rất muốn thấy cô ta.
- Tất nhiên là được rồi, thưa thượng nghị sĩ. Lối này.
Ông ta bước ra khỏi phòng, theo sau là Adam và Di Silva.
Viên bác sĩ mở cửa và bảo hai người:
- Cô ấy ở phòng đầu tiên.
Có một viên cảnh sát đứng gác trước cửa. Anh ta đứng nghiêm khi trông thấy chưởng lý.
- Không ai được đến gần phòng này mà không có giấy phép do chính tay tôi viết. Anh hiểu không? - Di Siliva nói.
- Vâng, thưa ngài.
Adam và Di Silva bước vào phòng. Trong phòng có ba chiếc giường, hai chiếc để trống. Jennifer nằm trên chiếc giường thứ ba, mũi và cổ tay cảm đầy ống dẫn.
Adam bước đến gần giường và nhìn cô chằm chằm. Mặt Jennifer trông càng xanh xao trên nền gối trắng và cặp mắt cô nhắm nghiền. Trong trạng thái mê mệt trông cô có vẻ trẻ trung và mềm mại hơn. Adam đang nhìn cô gái ngây thơ mà anh đã gặp cách đây lâu lắm rồi, cô gái đã giận dữ nói với anh:
Nếu có ai hối lộ tôi, anh có nghĩ là tôi sẽ sống ở một nơi như thế này không? Tôi không cần biết anh là gì. Tất cả những gì tôi muốn là được để yên.
Anh nhớ lại lòng dũng cảm, chất lý tưởng và sự yếu ớt của cô. Cô đã đứng về phía các thiên thần, tin tưởng vào công lý và sẵn sàng bảo vệ nó. Có gì không ổn đã xảy ra nhỉ? Anh đã yêu cô và bây giờ vẫn còn yêu, rồi anh đã quyết định sai lầm làm hỏng đời của cả hai người, và anh biết là cho đến hết đời, anh sẽ không bao giờ thoát khỏi cảm giác tội lỗi.
Anh quay sang viên bác sĩ:
- Hãy cho tôi biết khi nào cô ấy… Anh không thể nói được những từ ấy - … có mệnh hệ nào.
- Tất nhiên, - Viên bác sĩ đáp.
Adam Warner đứng lặng nhìn Jennifer một lần cuối cùng và thầm tạm biệt cô. Sau đó anh quay lại và bước ra cửa gặp các phóng viên đang chờ sẵn.
Trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, Jennifer vẫn biết khi mọi người rời khỏi. Cô không hiểu họ nói gì bởi vì lời nói của họ nhoà đi trong cơn đau xâu xé cô.
Cô nghĩ rằng mình đã nghe thấy giọng nói của Adam nhưng cô cho là không thể được. Anh đã chết rồi. Cô cố gắng mở mắt nhưng thật quá sức.
Suy nghĩ của Jennifer bắt đầu trôi nổi… Abraham Wilson chạy vào phòng mang theo chiếc hộp. Anh ta vấp ngã làm chiếc hộp bật tung và một con chim hoàng yến bay ra khỏi đó…. Robert Di Silva thét lên. - Hãy bắt lấy nó? Đừng để nó bay mất?… sau đó Michael Moretti bắt được và phá lên cười. Rồi đức cha Ryan nói: "Trông này, tất cả mọi người? Thật là kỳ diệu!" Và Connie Garrett đang nhảy múa quanh phòng trong khi mọi người vỗ tay hoan hô… bà Cooper nói: "Tôi sẽ cho cô Wyoming…. Wyoming…. Wyoming…" rồi Adam bước vào cầm theo một bó hồng nhung và Michael Moretti nói: "Hoa của tôi mua đấy", còn Jennifer lại bảo "Tôi sẽ cắm hoa vào lọ nước", - Rồi hoa héo quắt lại và nước chảy tràn ra xuống sàn biến thành hồ lớn, và cô cùng Adam đi thuyền buồm trong khi Michael lướt ván đuổi theo họ, sau đó y lại biến thành Joshua, mỉm cười với cô vẫy vẫy rồi bỗng nhiên mất thăng bằng, và cô hét lên "Đừng ngã… đừng ngã… đừng ngã mà…" nhưng một làn sóng lớn đã đẩy Joshua lên không trung; cậu bé giơ tay ra như Đức Chúa Giê su rồi biến mất.
Trong chốc lát, đầu óc Jennifer bỗng tỉnh táo.
Joshua chết rồi.
Adam không còn nữa.
Michael cũng chết nốt rồi.
Cô còn lại một mình. Cuối cùng mọi người đều cô đơn cả Ai rồi cũng phải chết cái chết của mình. Chết bây giờ thật quá dễ dàng. Một cảm giác bình yên bắt đầu xâm chiếm cô. Chẳng còn bao lâu sẽ không còn đau đớn nữa.


Đó là một ngày tháng giêng lạnh lẽo trong toà nhà Capitol khi Adam Warner tuyên thệ để trở thành vị tổng thống thứ bốn mươi của Hợp chủng quốc Hoa kỳ. Vợ anh đội chiếc mũ lông chồn và cũng khoác chiếc áo lồng chồn sẫm màu làm tôn lên nước da xanh xao của chị ta, và hầu như che giấu được việc chị ta đang mang thai. Chị đứng cạnh con gái và hai người tự hào ngắm nhìn Adam tuyên thệ nhậm chức, trong khi cả nước cùng chia sẻ niềm hân hoan với họ. Họ là tinh hoa của nước Mỹ: lịch sự, trung thực, đứng đắn và xứng đáng sống trong Nhà Trắng.
Tại văn phòng luật sư nhỏ bé tại Kelso, bang Washington, Jennifer Parker ngồi một mình xem lễ nhậm chức qua vô tuyến. Cô xem mãi cho đến khi buổi lễ kết thúc hoàn toàn và Adam, Mary Beth cùng Samantha được những nhân viên an ninh bảo vệ xung quanh rời khán đài.
Sau đó Jennifer tắt máy vô tuyến và tiếp tục nhìn cho đến khi hình ảnh mất hẳn. Cũng giống như chôn vùi quá khứ, khép chặt lại những gì đã xảy ra với cô, cả tình yêu và sự chết chóc, cả niềm vui lẫn nỗi đau đớn.
Không gì có thể hủy diệt cô được. Cô là người đã sống sót.
Cô đội mũ và khoác áo rồi bước ra ngoài, dừng lại một chút để nhìn vào tấm biển đề: Jennifer Parker, Luật sư. Cô chợt nghĩ đến hội đồng xét xử đã tha bổng cho cô. Cô vẫn còn là một luật sư cũng như cha cô trước đây. Và cô sẽ tiếp tục làm việc, tìm kiếm một vật hay lẩn tránh mà người ta gọi là công lý. Cô quay đi và hướng về phía toà án.
Jennifer bước đi chậm rãi trên phố vắng lộng gió, tuyết bắt đầu rơi nhè nhẹ, phủ một lớp mỏng trên mặt dất. Từ tòa nhà bên đường bỗng vọng ra những tiếng cười vui vẻ Một âm thanh lạ đến nỗi cô phải dừng bước giây lát để lắng nghe. Cô kéo áo choàng sát vào người hơn và đi dọc phố, nhìn qua màn tuyết rơi trước mặt như thể đang cố nhìn vào tương lai.
Nhưng thực ra cô đang nhìn lại quá khứ, cố ngẫm nghĩ xem tiếng cười trong cuộc đời của cô đã tắt tự bao giờ.
HẾT



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20]
[21][22][23][24][25][26][27][28][29][30][31][32][33][34][35][36][37][38]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM