Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!
Chậm chạp Pilar xòa bàn tay ra; trong lòng bàn tay cô có một miếng cao su nhỏ buộc vào một mẫu gỗ . Sugden cầm lấy cho chúng vào một chiếc phong bì rồi đút chiếc phong bì ấy vào túi trong của áo vét - tông .
- Cảm ơn - Anh nói và tiếp đó quay sang George Lee .
Stephen Farr ngạc nhiên khi nhìn thấy người cảnh sát có một thân hình rất đẹp .
Mọi người chậm chạp rời khỏi căn phòng bi thảm trừ Sugden và George . Ra đến hành lang họ nghe thấy Sugden nói như ra lệnh và khá lạnh lùng:
- Nào, thưa ông, chúng ta bắt đầu làm việc ...
o0o
5
- Đối với tôi thì không có gì tốt hơn là sưởi bằng củi gỗ - Đại tá Johnson xích ghế lại và ném thêm củi vào lò sưởi rồi nói - Mời ông uống đi - Ông thân mật nói thêm và đẩy chai rượu đăt. trên một chiếc bàn nhỏ về phía vị khách tới nhà .
Vị khách từ chối bằng một cử chỉ của bàn tay . Anh đưa ghế vào gần lò sưởi và nói rằng việc nướng chân như thế này (như một kiểu tra tấn thời Trung Cổ ) thì không sợ gió lùa vào vai nữa .
Đại tá Johnson, chỉ huy trưởng cảnh sát ở quận Miđleshire, thì thích sưởi bằng củi; về phần mình, Hercule Poirot, anh thích sưởi bằng hơi nước từ một lò sưởi trung tâm trong nhà .
- Một trường hợp thú vị, vụ Cartwright - Ddại tá nói - Thủ phạm là một gã đàn ông kỳ lạ! Trông hắn rất có duyên . Nếu gã tới đây với chúng ta, chúng ta sẽ cho gã là thiên thần không một tội lỗi . Đây là một vụ xảy ra cách đây không lâu . Trời! Những vụ đầu độc bằng ni- cô - tin thật là hiếm .
- Đã có lúc ông nói rằng người Anh thì không bao giờ đi đầu độc kẻ khác . - Poirot gợi ý - Đầu độc là một tội ác của những người nước ngoài và không xứng đáng với những nhà thể thao!
- Thật là không thể tin được! - Ddại tá Johnson thở dài - Thường là có những vụ đầu độc bằng thạch tín ... người ta không thể nghi ngờ được .
- Phải, cái đó là có thể!
- Một vụ đầu độc gây ra nhiều việc phức tạp cho cảnh sát - Ông Johnson lưu ý - Ý kiến của các nhà chuyên môn thường mâu thuẫn nhau và các thầy thuốc chỉ nêu những vấn đề mơ hồ trong các bản báo cáo của họ . Thật khó khăn khi trình bày loại tội ác đó với các quan tòa . Nếu là môt. vụ giết người (lạy Trời tha tội cho tôi!) hoăc. ít nhất là một vụ rõ ràng ... thì người ta dễ dàng tìm ra nguyên cớ của cái chết .
Poirot gật đầu xác nhận .
- Môt. viên đạn xuyên vào người . Một vết cắt trên cổ hoặc chiếc sọ bị đập nát . Những cái đó làm chúng tôi thích thú hơn, bạn thân mến . Đừng tưởng chúng tôi khoái chí với việc giết người . Cầu trời để tôi không bao giờ gặp lại những cái đó nữa! Tôi mong ông được thảnh thơi trong chuyến đi nghỉ này .
Poirot khiêm tốn nói:
- tiếng tăm của tôi ...
Nhưng Johnson đã nói tiếp :
- Noel là dịp người ta cầu nguyện cho hòa bình và tha thứ cho nhau . Mỗi người phải yêu mến đồng loại của mình trong dịp lễ này!
Hercule Poirot ngả lưng trên ghế, chắp hai tay vào nhau và nhìn chủ nhà .
- Như vậy - Anh lẩm bẩm - Ông cho rằng Noel là thời kỳ không thích hợp với các tội ác ư ?
- Đó là điều tôi muốn nói .
- Tại sao ?
- Tại sao ư ? - Johnson phật ý nhắc lại - Vì đây là thời kỳ thiêng liêng, vui vẻ và thiện chí!
- Những người Anh! Một dân tộc tình cảm! - Poirot kêu lên .
Johnson cãi lại:
- Như thế thì có gì là xấu ? Tại sao chúng ta không giữ lại những phong tục tập quán cũ ? Ông thấy có gì xấu trong những cái đó ?
- Không có gì, ngược lại tôi thấy những cái đó là tốt đẹp! Nhưng chúng ta hãy xem xét sự việc . Ông noí Noel là thời kỳ vui vẻ và thiện chí ư ? Như vậy người ta sẽ ăn uống nhiều hơn thường ngày! Ăn uống nhiều sinh bội thực! Và bội thực sẽ sinh ta những con người hay nổi cáu!
- Những tội ác - Đại tá Johnson lưu ý - Không nảy sinh từ sự nổi cáu .
- Ông còn nói Noel là thời kỳ người ta tha thứ cho nhau . Không có gì tốt hơn . Người ta quên những chuyện cũ, người ta đoàn kết với nhau, nhưng chỉ trong một thời gian thôi .
- Đúng như vậy - Ông Johnson xác nhận - Người ta sống hoà bình với nhau .
Tiếp tục dòng suy nghĩ của mình, Poirot nói thêm:
- Vào dịp lễ, những gia đình mất đoàn kết, sống chia rẽ đã hàn gắn và tập hợp lại một lần nữa . Trong điều kiện ấy, anh bạn, có một sự khó chịu đối với những người đã từng sống riêng rẻ . Những người ít đáng mến tỏ ra hiền dịu . Vậy thì trong dịp lễ Noel có một sự giả dối ... cho một muc. đích tốt đẹp mà tôi thừa nhận nhưng ... vẫn là giả dối .
- Chúng tôi không gọi hiện tượng ấy bằng cái tên như vậy - Ddại tá lẩm bẩm .
Mắt sáng lên, Poirot nhìn người đối thoại:
- Không, không . Tôi là người gọi hiện tượng này bằng cái tên ấy chứ không phải ông! Tôi muốn làm ông rõ trong những điều kiện ấy có một sự khó chịu về tinh thần, mệt mỏi về thể xác, những kể xấu có thể đột nhiên có những tính cách bỉ ổi, những người ít can đảm bỗng chốc tỏ ra đáng ghét hơn thường ngày . Người ta muốn giữ những tính cách tự nhiên nhưng rồi con đê sạt lở và tai họa xảy ra .
Đại tá Johnson nhìn vị khách với vẻ ngạc nhiên:
- Tôi không hiểu ông nói nghiêm chỉnh hay là ông chế giễu tôi . - Ông ta càu nhàu .
- Tôi không noí nghiêm chỉnh - Poirot cười rồi nói . - Không một chút nào . Nhưng có điều cần chú ý là những điều kiện nhân tạo có thể gây ra những phản ứng tự nhiên .
Người hầu của viên đại tá bước vào phòng và báo tin:
- Thưa ngày, cảnh sát trưởng Sugden đang chờ ngài ở máy nói .
- Được, ta sẽ tới .
Sau khi xin lỗi, Johnson rời khỏi phòng khách .
Một vài phút sau ông ta trở vào với bộ mặt nghiêm nghị và lo lắng .
- Cái nghề khốn khổ! - Ông kêu lên - Một vụ giết người ... đêm Noel!
Poirot cau mày:
- Có đúng là ... một vụ giết người không ?
- Ồ! Đúng, không nghi ngờ gì nữa . Một vụ giết người dã man .
- Ai là nạn nhân ?
- Ông già Simeon Lee . Một trong những người giàu có nhất ở vùng này . Ông ta lập nghiệp ở Nam Phi . Khai thác vàng .... nói đúng hơn là kim cương! Ông ta xây dựng ở đây một nhà máy chế tạo máy móc cho ngành khai thác khoáng ... bằng những sáng kiến, phát minh của mình, hình như thế . Dù sao đi nữa, ông ta cũng kiếm được nhiều tiền . Người ta nói ông ta nhiều lần triệu phú .
- Ông ấy có vợ không ?
Đại tá Johnson suy nghĩ trước khi trả lời:
- Tôi không biết, nhưng đây là một con người kỳ cục . Đã nhiều năm nay, ông ta chỉ sống trong căn phòng của mình . Cá nhân tôi thì tôi không thích ông ấy . Nhưng ông ta đúng là người trong vùng này .
- Vụ này chắc chắn có nhiều dư luận, đúng không ?
- Đúng thế . Tôi phải đi Langsdale ngay bây giờ .
Ông ta ngập ngừng và nhìn vị khách .
Poirot đoán được câu hỏi không nói ra của Johnson .
- Ông muốn tôi đi theo ông, phải không ?
Bối rối, chủ nhà nói:
- Thật phiền nếu tôi nói với ông điều đó . Nhưng mong ông hiểu cho hoàn cảnh của tôi . Cảnh sát trưởng Sugden là một người tốt, nghiêm chỉnh, có thể tin tưởng được ... nhưng anh ta thiếu trí tưởng tượng . Ông đang ở đây, tôi muốn xin ông những lời khuyên .
Poirot trả lời ngay:
- Tôi vui lòng . Xin ông tin ở tôi, tôi sẽ tận lực giúp ông . Chúng ta phải tính đến lòng tự ái của người cảnh sát trưởng ấy: anh ta sẽ gặp khó khăn trong công việc ... Tôi, tôi tới đấy chỉ là để nêu những ý kiến của mình để giúp ông .
- Ông Poirot, ông rất tốt - Đại tá Johnson nói .
Và hai người lên đường .
o0o
6
Người cảnh sát mở cổng và chào hai người vừa tới nơi . Cảnh sát trưởng Sugden tiếp họ trong phòng xép và nói với người chỉ huy của mình:
- Tôi rất sung sướng được gặp ngài, thưa ngài . Ngài có muốn vào văn phòng của ông Lee không ? Tôi sẽ báo cáo ngài những nét lớn . Đây là một vụ không bình thường .
Anh dẫn hai người vào trong một phòng nhỏ phía bên trái phòng xép có một máy điện thoại đặt trên bàn . Trên tường có những giá xếp đầy sách .
- Sugden - Đại tá Johnson nói - Tôi giới thiệu với anh đây là ngài Hercule Poirot . Chắc chắn anh đã biết thanh danh của ông ấy . Ông ở chỗ tôi đúng vào lúc anh gọi điện thoại về .
Poirot chào người cảnh sát trưởng, một người dáng đẹp đẽ, vai vuông vức vẻ quân nhân, với chiếc mũi khoằm, cái cằm bạnh và bộ ria màu nâu sáng . Sau cái gật đầu nhẹ, Sugden nhìn Hercule Poirot . Cặp mắt của Hercule Poirot chú ý đến bộ ria của Sugden . (97)
- Tất nhiên - Sugden nói - Về phần mình, tôi đã được nghe nói về ông , thưa ông Poirot . Tôi nhớ rõ ông đã về vùng này cách đây ít năm ... vào thời kỳ xảy ra cái chết của ngài Bartholomé Strange, bị đầu độc bằng ni - cô - tin . Không thuộc địa bàn của tôi, nhưng tôi vẫn theo dõi vụ án .
Đại tá Johnson sốt ruột nói với cấp dưới:
- Nào, Sugden, đã có việc gì xảy ra ? Một vụ giết người, anh nói như vậy chứ ?
- Vâng, thưa ngài, không nghi ngờ gì nữa . Cổ của ông Lee bị cắt ... tĩnh mạch cảnh bị đứt, ông bác sĩ nói như vậy . Nhưng vụ này rất khác thường .
- Thế nào ?
- Trước hết, tôi báo cáo những điều mình nắm được . Lúc năm giờ chiều nay, ông Lee gọi điện thoại đến đồn cảnh sát ở Ađlesfield cho tôi . Giọng noí của ông ấy có vẻ khác thường . Ông ấy bảo tôi đến gặp ông vào lúc tám giờ tối ... và khẩn khoản yêu cầu tôi đến đúng giờ . Hơn nữa, ông ấy lại yêu cầu tôi gọi cổng để người hầu ra mở và tôi phải nói dối rằng đến để quyên góp làm công tác từ thiện cho ngành cảnh sát .
- Tóm lại, ông ta tìm một cái cớ để anh có thể vào nhà của ông ta . - Người thủ trưởng kết luật .
- Đúng như vậy, thưa ngài . Ông Lee là một thân sĩ ở vùng này nên tôi chấp nhận yêu cầu của ông . Tôi tới đây trước tám giờ và tôi giải thích cho ông già người hầu là mình đi quyên tiền để xây dựng trại trẻ mồ côi của ngành cảnh sát . Ông hầu già vào nhà và một lát sau trở ra nói ông chủ muốn gặp tôi . Sau đó ông ấy dẫn tôi lên gặp ông Lee . Phòng của ông Lee trên lầu một, dưới đó là phòng ăn .
Cảnh sát trưởng Sugden nghỉ một lát rồi thở dài nói tiếp:
- Ông Lee đang ngồi trên một chiếc ghế bành bên lò sưởi . Ông mặc một chiếc áo khoác trong nhà . Khi người hầu ra khỏi phòng và khép cửa lại , ông Lee mời tôi ngồi bên ông . Ông giải thích với vẻ bối rối về những chi tiết của một vụ trộm mà ông là nạn nhân . Tôi hỏi ông đãmất những gì . Ông bảo tôi đó là những viên kim cương (kim cương chưa chế tác, tôi cho là như vậy) trị giá nhiều triệu bảng mà ông vẫn cất trong két sắt .
- Kim cương ư ? - Người chỉ huy cảnh sát hỏi .
- vâng, thưa ngài . Tôi đặt ra những câu hỏi thông thường nhưng chỉ thu được những câu trả lời mơ hồ . Cuối cùng ông ấy bảo tôi: "Xin ông tin tôi, ông Sugden , tôi không thể nhầm lẫn được" .
- Tôi không hiểu ý ông, thưa ông - Tôi cãi lại - Người ta đã ăn cắp của ông hay là những cái đó đã biến mất ... chỉ có thể là một trong hai cái đó thôi ?
Ông ấy trả lời:
- Những viên kim cương ấy đã biến mất, nhưng có thể là người ta đã lấy chúng đi để chơi khăm tôi .
Ý kiến đó đối với tôi thật là lạ lùng, tôi yên lặng, còn ông ấy nói tiếp:
- Tôi không thể đi sâu vào chi tiết . Hai người có thể biết tôi có những viên kim cương ấy . Một người thì muốn trêu tôi, còn người kia thì ăn cắp thật .
- Vậy thì ông muốn tôi làm gì đây ? - Tôi hỏi .
Ông ấy vội trả lời tôi:
- Tôi muốn ông tới đây sau một tiếng đồng hồ nữa ... hoặc muộn hơn một chút . Chúng ta cứ nói là chín giờ mười lăm phút . Lúc ấy tôi sẽ nói một cách chắc chắn với ông là tôi có bị mất cắp hay không .
Tôi quá đỗi ngạc nhiên và ra về sau khi hứa là tôi sẽ trở lại vào thời gian đã định .
- Câu chuyện thật lạ lùng - Đại tá Johnson nhận xét - Ông nghĩ sao, ông Poirot ?
- Liệu tôi có thể hỏi, ông cảnh sát trưởng, ý kiến của ông là thế nào ?
Sugden gãi cằm rồi trả lời một cách thận trọng:
- Có nhiều ý nghĩ xuất hiện trong óc tôi . Có thể đây là một chuyện lừa dối; những viên kim cương đã bị mất cắp thật . Ông già không biết ai là thủ phạm . Có hai người có thể gây ra vụ này: một là người hầu, hai là một thành viên của gia đình ông ấy .
Poirot gật đầu xác nhận:
- Tốt . Cái đó giải thích thái độ của ông ta .
- Và ý định gặp lại tôi một tiếng đồng hồ sau đó . Trong khoản thời gian ấy, ông Lee sẽ gặp những người khả nghi . Ông sẽ nói với chúng rằng ông đã báo tin mất trộm cho cảnh sát, nếu không trả lại ông sẽ vạch mặt hắn .
- nếu thủ phạm không trả lại của ăn trộm thì sao ? - Ddại tá Johnson hỏi .
- Ông già Lee sẽ tự mình tiến hành cuộc điều tra .
Viên đại tá cau mày và vuốt ria mép . Với vẻ khó tin ông hỏi:
- Tại sao ông ta không gặp những kẻ khả nghi trước khi mời anh tới nhà ?
- Ngài không hiểu, thưa ngài . - Sugden nói - Nếu ông ấy làm như ngài nói thì tên kẻ cắp sẽ nghĩ: "Lão già không gọi cảnh sát mặc dù có sự nghi ngờ!" Còn nếu ông ấy tuyên bố: "Ta đã báo tin cho cảnh sát . Ông cảnh sát trưởng vừa rời khỏi đây" thì tên kẻ cắp sẽ hỏi lại người hầu già và đươc. ông này trả lời" "Phải, ông Sugden vừa tới đây trước bữa cơm chiều" . Lần này tên kẻ cắp sẽ biết rõ là ông gaì sẽ tiếp tục điều tra vụ này và hắn sẽ mang những viên kim cương tới trả lại .
- Tôi hiểu - Ddại tá Johnson noí - Anh đã biết rõ căn cước của tên kẻ cắp chưa ?
- Chưa, thưa ngài .
- Không có môt. dấu vết nào ư ?
- Không .
- Vậy anh báo cáo tiếp đi - Ông Johnson ra lệnh cho Sugden .
Bằng một giọng đĩnh đạc, Sugden nói tiếp:
- Tôi trở lại lâu đài vào lúc chín giờ mười lăm . Khi tôi vừa giật chuông ngoài cổng thì tôi nghe thấy trong nhà có tiếng kêu sau đó là những tiếng ồn ào . Tôi giật chuông nhiều lần rồi tôi đập cánh cổng bằng chiếc búa . Ba hoăc. bốn phút sau mới có người mở cổng cho tôi . Khi nhìn thằng bé người hầu tôi biết rằng trong nhà đã xảy ra một việc khác thường . Chân tay nó đang run bắn lên và hình như sắp ngất đi . Nó nói là người ta đã giết ông già Lee . Tôi vội vàng lên thang gác và tới phòng của ông Lee đang trong một tình trạng lộn xộn không thể mô tả được . Chắc chắn ở đây đã có một cuộc vật lộn dã man . Ông gaì Lee đang nằm trên một vũng máu trước lò sưởi , cổ họng bị cắt .
Đại tá Johnson hỏi:
- Có thể là ông ta tự cắt cổ họng mình không ?
- Không thể được, thưa ngài! Những cái còn lại chứng tỏ trong phòng đã có một cuôc. vận lộn: bàn ghế bi . đổ, đồ sứ bị vỡ ... Hơn nữa bên xác của nạn nhân không có con dao hoặc lưỡi cạo râu nào cả .
- Như vậy đã rõ - Ddại tá Johnson nói - Lúc ấy có những ai ở trong phòng ?
- Mọi thành vên trong gia đình đều có mặt ở đấy .
Bằng môt. giọng ngắn gọn, đại tá Johnson hỏi:
- Sugden, anh không có ý kiến gì về thủ phạm ư ?
- A! Thưa ngài - Sugden thở dài: - Đó là điều đáng buồn . Tất cả làm người ta tin rằng một thành viên nào đó trong gia đình đã giết người cha . Tôi không biết ai đã tiến hành vụ giết người ấy và ra khỏi phòng bằng cách nào .
- Còn cửa sổ ? Nó được gài hay để ngỏ ?
- Trong phòng có hai cửa sổ . Một đã bị gài chặt còn một thì hé mở một vài xăng - ti - mét ỏ phía dưới và đã hãm chốt an toàn . Nó vẫn như vậy từ nhiều năm nay . Tôi đã mở thử nhưng không được . Trong phòng thì tường nhẵn nhụi, không có dấu vết gì và không một ai có thể chui qua tường để rời khỏi phòng được .
- Phòng có mấy cửa ra vào ?
- Căn phòng ở cuối hành lang, chỉ có một cửa ra vào . Cửa được khóa từ bên trong . Khi mọi người nghe thấy những tiếng động của cuộc vật lộn và tiếng kêu của ông già bèn chạy vội lên gác và phải phá cánh cửa mới vào được phòng của ông Lee .
- Lúc ấy có ai ở trong phòng không ?
Sugden khẳng định:
- Không có ai cả, thưa ngài, trừ ông già Lee bị giết trước đấy vài phút .
o0o
7
Ddại tá Johnson nhìn thẳng vào Sugden .
- Anh muốn làm tôi nghĩ rằng - Ông nói - Đây là một vụ giết người đần độn trong các tiểu thuyết trinh thám ư ? Một người bị giết trong một căn phòng khép kín bởi một lực lượng siêu tự nhiên ư ?
Một nụ cười làm nhếch bộ ria mép của Sugden .
- Ô! Không, thưa ngài , tôi không nghĩ vụ án lại phức tạp đến như vậy .
- Hoặc - Ddại tá Johnson nói - Đây là một vụ tự sát !
- Nếu ông Lee tự sát thì người ta sẽ tìm thấy vũ khí mà ông ấy đã dùng . Không, thưa ngài, giả thiết tự sát không thể đứng vững được .
- Anh noí xem kẻ giết người đã bỏ trốn như thế nào . Qua cửa sổ ư ?
Sugden lắc đầu:
- Tôi sẵn sàng thề là không .
- Nhưng anh nói cửa đươc. khóa từ bên trong kia mà .
Sugden lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa và đặt lên bàn .
- Không có một dấu vân tay nào - Anh nói - Nhưng xin ngài nhìn nó qua chiếc kính lúp này .
Đại tá Johnson và Poirot cúi xuống nhìn kỹ chiếc chìa khóa . Ddại tá Johnson kêu lên:
- Trời! Tôi bắt đầu hiểu ra . Ông Poirot, ông có nhìn thấy những vết xước trên thân chìa khóa không ?
- Rất rõ! Cái đó nói rằng chìa khóa được xoay từ bên ngoài nhờ vào một chiếc kìm đưa một dụng cụ nào đó vào ổ Khóa làm cho đầu dụng cụ ôm chặt lấy đầu chiếc chìa khóa .
- Đúng thế . - Ddại tá Johnson xác nhận .
- Kẻ giết người muốn làm cho người ta tưởng đây là một vụ tự xác vì cửa đã được khóa chặt và không có người nào trong phòng cả .
- Đây không phải là một sự nghi ngờ, ông Poirot, mà là chủ tâm của kẻ giết người .
Poirot ngẩng đầu với vẻ khó tin .
- Tuy nhiên còn tình trạng lộn xộn trong phòng! Như ông vừa nói bàn ghế bị đổ, đồ sứ bị rơi vỡ ... Tất cả chứng tỏ là đã có một cuộc vật lộn, khác hẳn với một vụ tự sát, kẻ giết người phải sắt đặt trật tự lại trước khi bỏ đi chứ ?
- Hắn không có thời gian - Sugden giải thích - Đây là điểm cốt yếu . Những người ở dưới nhà đều nghe thấy tiếng vật lộn và tiếng kêu cứu của ông già Lee . Như vậy thì thủ phạm chỉ có thời gian chạy ra ngoài và khóa trái cửa lại mà thôi .
- Cái đó rất phù hợp - Poirot thừa nhận - Kẻ giêt người của ông đã phạm một sai lầm . Tại sao hắn không đặt hung khí bên xác chết ? Nếu không tìm thấy hung khí thì làm thế nào để kết luận đây là một vụ tự sát ? Đúng là một sai lầm!
Đại tá Johnson nhận xét:
- Bọn giết người cũng thường phạm những sai lầm . Như vậy chúng ta mới có kinh nghiệm .
Poirot thở dài rồi nói:
- Mặc dù sai lầm kẻ giết người ấy vẫn thoát khỏi tay chúng ta .
- Tôi không tánthành ý kiến của ông .
- Ông cho rằng hắn vẫn còn ở trong nhà ư ?
- Có thể như vậỵ Đó là một người trong gai đình hoặc môt. người giúp việc đã gây ra tội ác ấy .
- Cũng vậy thôi - Poirot khiêm tốn nói - Cho đến lúc này hắn vẫn tuột khỏi tay chúng ta . Ông vẫn chưa biết hắn là ai .
Sugden trả lời bằng giọng đanh thép:
- Tôi hy vọng là chúng ta sẽ biết ngay thôi . Chúng ta vẫn chưa thẩm vấn mọi người trong nhà này .
Đại tá Johnson ngắt lời anh:
- Có một chi tiết làm tôi ngạc nhiên, SUgden . Kẻ xoay chiếc chìa khóa bên trong cửa hẳn là một tên kẻ trộm chuyên nghiệp chứ không phải là một kẻ mới vào nghề . Hắn có nhiều kinh nghiệm trong việc thực hiện tội ác . Không phải đây là lần đầu tiên hắn thực hiện thủ thuật này .
- Ngài cho rằng đây là một kẻ trộm và giết người chuyên nghiệp ư ?
- Đúng, là điều tôi muốn noí .
- Trong trường hợp này - Sugden nói - Thì trong số những người giúp việc có một kẻ cắp chuyên nghiệp; cái đó giải thích việc những viên kim cương biến mất và việc ông Lee bị giết hại .
- Cách giải quyết như vậy có thể chấp nhận được .
- Đó cũng là ý nghĩ đầu tiên của tôi, nhưng qua tình hình thực tế tôi phải loại bỏ - Sugden nói - Trong nhà này có chín người giúp việc: sáu phụ nữ, trong đó người mới nhất cũng đã được bốn năm , và hai người đàn ông: một ông đày tớ già làm quảngia và một người đày tớ nhỏ tuổi . Ông đày tớ già đã làm việc trong gia đình này gần bốn chục năm, là một người tin cẩn . Còn đứa nhỏ tuổi là con một người làm vườn . Tôi cho rằng nó không thể là một tên kẻ trộm chuyên nghiệp được . Ngoài ra còn một người hầu chuyên phục vụ cho ông già Lee thì không có mặt ở nhà trong lúc xảy ra án mạng . Anh ta đã đi khỏi nhà trước tám giờ .
- Anh có danh dách chính xác những người có mặt trong nhà này lúc xảy ra vụ án không ? - Đại tá Johnson hỏi .
- Có, thưa ngài . Ông quản gia đã cung cấp cho tôi cái đó . Ngài có muốn tôi đọc bản danh sách ấy không ? - Sugden nói và mở sổ tay ra .
- Được, anh đọc đi .
- Ông và bà Alfred Lee . Ông George Lee, dân biểu và vợ . Ông và bà David Lee . Ông Harry Lee ....
Sugden ngừng đọc để nhìn kẽ tên cô gái người nước ngoài ... - Cô Pilar Estravados . Ông Stephen Farr . Sau đó là danh sách những người giúp việc: Edward Tressilian, quản gia . Walter Champion, thằng bé giúp việc . Emily Reeves, bà nấu bếp . Quennie Joné, phụ bếp . Gladys Spent, bà hầu chính . Grace Best, Beatrice Moscombe, những bà hầu . Joan Kench, người hầu gái . Sydney Horbury, người hầu riêng của ông Lee .
- Hết chưa ?
- Hết, thưa ngài .
- Anh có biết mỗi người đang ở đâu khi xảy ra vụ ánh không ?
- Như đã báo cáo vì chưa tiến hành thẩm vấn nên đây mới là nói theo ông gaì Tressilian, người quản gia thôi . Đàn ông thì đang trong phòng ăn còn phụ nữ thì ngồi trong phòng khách nơi ông già người hầu đã tiếp cà phê . Khi ông này xuống bếp thì có tiếng đổ vỡ và tiếng kêu trên lầu . Ôgn ta chạy lên phòng xép và cùng theo thang gác lên lầu với những người khác .
Đại tá Johnson hỏi:
- Những người sống trong nhà này là những ai và những ai là khách mời ?
- Chỉ có vợ chồng ông bà Alfred Lee sống ở đây . Những người khác là khách mời tới dự lễ Noel .
- Lúc này mọi người đang ở đâu ?
- Tôi đã yêu cầu họ ngồi trong phòng khách cho đến khi tôi thẩm vấn từng người .
- Tốt . Bây giờ chúng ta lên nhìn qua căn phòng xảy ra tội ác ấy .
Viên cảnh sát trưởng, ông Johnson và Poirot theo cầu thang lớn để lên lầu một .
Vào trong phòng nơi có xác người đang nằm đấy, ông Johnson thở dài .
- Thật kinh khủng ! - Ông kêu lên .
Ông quan sát bàn ghế bị lật nghiêng, đồ sứ bị đổ vỡ . Mảnh rơi tứ tung, nhiều mảnh vươn máu người .
Một người gày gò đang quì bên xác chết đứng lên và chào:
- Chào ông Johnson - Người ấy nói - Ở đây như một lò mổ, đúng không ?
- Thật vậy! Bác sĩ, ông đã có những kết luận cho chúng tôi chưa ?
Ông bác sĩ nhăn mặt và nhún vai:
- Trước tòa án tôi sẽ trình bày bằng những thuật ngữ chuyên môn, nhưng lúc này tôi có thể nói cái chết không có gì khác thường cả . Người ta đã bóp cổ ông giànhư bóp cổ một con lợn con và ông ta đã chảy máu trong mười phút đồng hồ . Không có vũ khí trong vụ giết người này .
Poirot đến ben các cửa sổ . Một đã gài chặt, một để hở ở bên dưới chừng mười xăng - ti - mét như viên cảnh sát trưởng đã nói .
- Theo ông quản gia thì cánh cửa này không bao giờ được mở ra dù trời tốt hay xấu - Sugden nói - Một mảnh vải nhựa che khi trời mưa nhưng ít khi nước mưa vào trong nhà vì đã có một mái che trên cửa sổ .
Poirot gật đầu và đến bên để nhìn kỹ xác chết .
Miệng của nạn nhân mở to để lộ ra những chiếc răng vàng khè . Những ngón tay như những móng chim đang nắm lại .
- Người này có vẻ không khỏe lắm - Poirot nhận xét .
- Tôi cam đoan với ông là ông ấy có một chiếc két vững chãi - Ông bác sĩ tuyên bố - Ông ấy đã chống cự thắng lợi với nhiều bệnh hiểu nghèo .
- Đó không phải là cái mà tôi muốn nói - Poirot tuyên bố - Tôi không thấy ở ông ta một vóc người mạnh khỏe .
- Thật vậy, ông ấy rất yếu .
Rời xác chết, Poirot đến nhìn một chiếc ghế bị đổ, một chiếc ghế bành bằng gỗ hồ đào . Bên cạnh đó là một chiếc bàn nặng với những mảnh vỡ của một cây đèn bằng sứ . Không xa là hai chiếc ghế bành nhỏ hơn, một cái chặn giấy, một vài cuốn sách , một pho tượng nhỏ bằng đồng đen, những mảnh vụn của một chiếc lọ sứ Trung Quốc, một bình nước và hai chiếc cốc .
Poirot cúi xuống nhìn kỹ các vật trên mà không sờ mó vào chúng . Anh chau mày .
- Có điều gì làm ông suy nghĩ, Poirot ? - Đại tá Johnson hỏi .
Hercule Poirot thở dài:
- Một người nhỏ bé, lòng khòng như thế kia ... và ... những đồ gỗ bị đổ .....
Ông Johnson cũng tỏ ra ngạc nhiên rồi quay sang người cảnh sát trưởng .
- Anh có lấy được các dấu vân tay không ?
- Rất nhiều, thưa ngài . Chúng có ở khắp nơi .
- Còn trên két sắt thì sao ?
- Không có gì, thưa ngài ... Chỉ có vân tay của nạn nhân .
Ông Johnson quay sang ông bác sĩ:
- Ông có ý kiến gì về máu, bác sĩ ? Hẳn là áo quần của kẻ giết người đã bị vấy máu .
- Không cần thiết - Ông bác sĩ trả lời - Hầu hết máu ở đây là từ tĩnh mạch cảnh, máu không vọt ra như ở động mạch .
- Không, không . Tôi thấy hình như nạn nhân đã bị chảy nhiều máu .
- Thật vậy - Poirot nói - Tôi cũng thấy ông ta đã mất nhiều máu .
Cảnh sát trưởng Sugden hỏi anh bằng giọng lễ phép"
- Ông Poirot, cái đó có làm cho ông phát hiện ra điều gì không ?
Poirot nhìn xung quanh và ngẩng đầu với vẻ ngạc nhiên:
- Tôi thấy ở đây ... có bạo lực . Phải, đúng như thế ... một cuộc vật lộn dữ dội ... Và máu ... rất nhiều máu ... Ông giải thích như thế nào ... Tôi thấy rất nhiều máu . Máu trên ghế, trên bàn, trên thảm . Có thể nói đây là một đám lễ máu ... một cuộc hy sinh đẫm máu ... Ông già gày gò, yếu đuối, khô đét vì tuổi tác, khi chết lại đổ nhiều máu đến như vậy ...


***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM

Teya Salat