80s toys - Atari. I still have
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

CHÔN SỐNG TRONG HANG NÚI:
Giọng nói không quen lắm song Văn Bình có cảm tưởng là đã được nghe một vài lần. Chàng vốn có trí nhớ phi thường, chỉ nghe âm thanh lạ, nhất là giọng nói lạ một lần là nhớ hàng chục năm không quên. Bởi vậy, chàng mới nghe giọng nói, chưa nhìn rõ mặt người nói, mà vẫn đoán biết được hắn là ai. Chàng khó thể nhận lầm. Kẻ vừa há miệng cười nham nhở sau lưng chàng, và vừa thốt ra một câu khinh bạc là một trong các nhân viên cận vệ của đại tá Bani.
Văn Bình đã gặp hắn trong tòa biệt thự gần bãi biển ở ngoại ô Bombay. Hắn là hidờra thì phải vì hắn có tấm thân mảnh mai, và đều đặn ở những bộ phận mà đàn bà cần đều đặn. Loại ái nam ái nữ này chưa đáng là đối thủ so tài ngang ngửa với chàng, bởi vì - tạo hóa kể ra cũng oái oăm - bọn hidờra học nội ngoại công giỏi đến mấy cũng chẳng ăn thua vì tình trạng nửa trai nửa gái của họ đã làm họ mất đi một phần thiên chất võ thuật.
Giá tên cận vệ hidờra thủ khẩu súng nghênh ngang trong tay Văn Bình cũng không thèm đếm xỉa, phương chi hắn lại đối phó với chàng bằng miệng cười và vẻ mặt hiền như cục đất. Chàng thản nhiên nhìn hắn: hắn trạc 25 là cùng, dưới ánh sáng lân tinh của bụi rậm mặt hắn còn nguyên vết phấn son đàn bà, lông mày hắn trước kia chắc là lông mày chổi sể rầm rì giờ đây chỉ còn lại một vệt đen dải mỏng dính vẽ bằng bút chì mỡ, mắt cũng tô màu, thậm chí trên trán cũng có nút ruồi tròn trịa đen sì... Hắn đang đứng chống nạnh, cách chàng một xải tay. Khi thấy chàng quay lại, hắn bèn suỵt một tiếng nhỏ:
- Anh đừng nói lớn, người ta nghe tiếng.
Văn Bình hỏi:
- Chú là cận vệ của đại tá Bani?
Gã hidờra đáp:
- Vâng. Nhưng tôi đến gặp anh ở đây giờ này không phải do đại tá Bani ra lệnh.
- Vậy ai ra lệnh?
- Lát nữa, anh sẽ rõ.
- Tôi cần biết ngay tức thời. Nếu anh không nói, tôi sẽ vặn họng, bắt anh nói.
- Bị anh vặn họng, tôi còn họng ở đâu mà nói được nữa. Anh nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn. Vì trước khi gặp anh, chúng tôi đã nghiên cứu và bố trí chu đáo.
- Chú là bóng đen hồi nãy trước cửa động?
- Đúng. Biết tính anh tò mò nên tôi phải lập mưu dẫn qua rừng đến đây.
- Để làm gì?
- Anh đã thấy tận mắt những điều anh không ngờ được. Anh đã thấy tận mắt Hồng Lang làm tình với nữ trưởng đoàn Hồng Nương.
- Loạn luân là chuyện tồi bại, nhưng không phải là hiếm có trong xã hội ưa chuộng vật chất này. Tôi nhìn nhận là hành động loạn luân của họ làm tôi sửng sốt và phẫn nộ. Nhưng tôi không tin thượng cấp của chú sai chú đưa tôi đến đây chỉ để chứng kiến hai anh em ruột làm tình.
- Đúng. Giờ đây mời anh theo tôi.
- Đi đâu?
- Chỉ quanh quẩn trong khu rừng.
- Tôi không thể vắng mặt quá lâu. Mọi người trong thạch động sẽ nghi ngờ.
- Hai anh em họ Hồng là nhân vật quan trọng hơn anh nhiều vậy mà giờ phút này họ còn say sưa trong đền... Vả lại, có ai biết anh vắng mặt nữa cũng chẳng sao. Nào, anh đi hay không? Thượng cấp đang chờ, tôi không thể đến chậm...
Văn Bình muốn hỏi "thượng cấp của chú là ai, thượng cấp của chú gặp tôi về việc gì?..." song gã cận vệ hidờra đã xấn lên trước, rẽ đám lau lách dẫn đường. Cử chỉ thành thạo của hắn chứng tỏ hắn quá quen thuộc các lối đi quanh co, hiểm hóc trong rừng. Nghĩa là vùng khảo sát A-5 không phải là địa điểm đèo heo hút gió, con người văn minh chưa hề đặt chân tới như người ta đã nói với chàng...
Gã hidờra không đợi chàng đồng ý và bước theo, vì trong thoáng mắt hắn đã biến vào bóng đêm pha trộn sương mù. Hắn quả là kẻ lão luyện, sau bề ngoài ái nam ái nữ yếu đuối, hắn đã nắm được "tẩy" chàng, và biết trước chàng sẽ đồng ý. Hắn lại biết trước chàng không dám thượng cẳng tay hạ cẳng chân với hắn.
Văn Bình đành lướt qua đám cỏ sắc và bám gót gã hidờra. Hắn bước nhanh như chạy. Lực sĩ Á vận cũng vị tất bước nhanh và dai "phông" bằng hắn. Chàng chỉ thấy bàn chân hắn dật dờ trên mặt đất cứng. Nếu chàng chưa đạt tới bậc thày về nghệ thuật khinh công, chàng đã bở hơi tai mới bắt kịp hắn. Thế mới biết trong mặt mà bắt hình dong thường sai tuốt luốt... chàng đinh ninh gã hidờra chỉ là tay mơ, chưa đụng đã lăn cù, kỳ thật hắn là võ sĩ hữu hạng. Vì phải là võ sĩ hữu hạng mới học được nghệ thuật khinh công.
Trong chốc lát, hai người đã đến một thạch động nửa tối, nửa sáng. Thạch động không xa ngôi đền bao nhiêu, nhưng vì phải vòng quanh và trèo núi nên cuộc hành trình kéo dài gần 15 phút. Đến nơi, gã hidờra đứng lại, vẻ mặt vẫn thanh thản không hề thở mạnh. Giá là người khác thì đã thở hồng hộc, bồ hôi vã ra như tắm... tuy vậy hắn cũng không kinh ngạc khi thấy Văn Bình có vẻ mặt ung dung như hắn. Chắc hắn không lạ gì chàng. Hắn chỉ mỉm cười và nói, giọng khao khao, giống giọng đàn bà:
- Thảo nào người ta vời đến anh...
Văn Bình nhún vai:
- Về khinh công, chú giỏi hơn tôi nhiều.
Gã hidờra cười the thé:
- Đâu dám... Người ta nói với tôi rằng tài khinh công của anh ăn đứt các võ sư chuyên về khinh công ở châu-Á. Thượng cấp của tôi còn phải bái phục thì tôi chỉ là hạt bụi. Nào, mời anh bước vào...
Hang đá sâu hun hút, gió khuya thổi chạm hai bên vách đá kêu thành tiếng lanh tanh. Cửa động chỉ nhỏ bằng một người lực lưỡng chui lọt, chứ không lớn như cửa động A-5, nơi phái đoàn đóng trại. Nhưng, bên tron thạch động lại rộng rải không kém, trần động cao vút như đỉnh núi vươn đến tận trời, mắt nhìn không thấu. Luồng nhỡn tuyến bén sắc của Văn Bình cũng không chạm vách động mặc dầu gã cận vệ ái nam ái nữ đã chiếu đèn bấm, cây đèn bấm cực mạnh chạy bằng điện nhà, sáng hơn cả đèn bấm 3 pin.
Nền hang đá lồi lõm và trơn trợt, gã hidờra chĩa đèn bấm xuống đất và bảo chàng:
- Yêu cầu anh cẩn thận, chỉ có một lối đi an toàn ở giữa còn hai bên là vực thẳm, bên trên rêu đen bao phủ nên dễ tưởng lầm là mặt đường... Anh đã thấy rõ chưa?
- Rồi.
Văn Bình đặt gót giày lên những phiến đá hoa cương sù sì màu đen được lót thành nền đường rộng hơn 50 phân tây. Gã hidờra đi trước, chốc chốc lại dừng lại, quay đèn bấm lia lịa thành hình vòng tròn, rồi gõ đế giầy kêu cồm cộp. Căn cứ vào âm thanh cồm cộp, hắn có thể biết chắc là không bước hụt ra ngoài.
Ngoại trừ ánh sáng huyền ảo của những cây thạch nhũ óng a óng ánh trên đầu hai người, và ánh sáng đèn bấm xanh lè, trong hang đá rộng bát ngát không còn ánh sáng nào nữa. Văn Bình chỉ thấy hình thù cao nhẳng của gã cận vệ và những con dơi lớn bằng con quạ ô xòe rộng cánh đen như quạt nan bay lượu vù vù. Chàng chỉ rướn lên, gạt từ trái sang phải hoặc từ phải sang trái, là gã hidờra lăn tòm xuống hố rêu. Hắn sẽ chết ngộp dưới hố. Ngược lại, hắn cũng có thể lừa chàng, chờ chàng mất thế quân bình để quật chàng ngã...
Gã hidờra bỗng phá lên cười, tiếng cười vang ròn trong thạch động thanh vắng:
- Đến nơi rồi, anh đại tá Z.28! Anh quẹo sang bên trái là đến đất cứng, anh đừng ngại, tôi không dám phỉnh gạt anh đâu!
Văn Bình đưa ngón tay lên môi:
- Im. Anh cười vang như lệnh vỡ không sợ người ta nghe tiếng ư?
Gã hidờra vẫn cười oang oang:
- Hừ... khi thì anh gọi tôi là chú, lúc lại tôn lên làm anh. Tại sao không dùng tiếng "em" cho thân mật, hoặc tiếng "cô" cho đúng? Xin nói rõ rằng bọn hidờra chúng tôi được luật pháp cho quyền lựa chọn làm nam hay nữ. Trên căn cước tôi là... đàn bà...
Văn Bình ngắt lời hắn:
- Anh là đàn ông hay đàn bà không can dự đến tôi. Tôi chỉ muốn anh cười nhỏ hơn nữa.
Gã hidờra đáp:
- Cám ơn anh, và xin anh yên trí. Hang đá này có một đặc điểm kỳ quặc, sau khi lọt vào trong anh có thể la hét khàn họng mà bên ngoài không nghe một tiếng nhỏ.
- Vậy tôi thành thật xin lỗi anh.
- Hừ... anh đừng giả vờ xin lỗi mà đánh tôi đấy.
Văn Bình không đáp vì trước mặt chàng một ánh đèn vàng vừa hiện ra. Trong chớp mắt hang đá được thu hẹp lại, vừa bằng căn phòng khách sạn, và ánh đèn lớn vụt lên, từ màu vàng chuyển sang màu xanh rực rỡ của cây đèn măng-sông thắp dầu hôi. Căn phòng trong hang trống trơn, chỉ có những tảng đá xếp thành hàng dài sát vách được dùng làm ghế ngồi.
Và một người đàn ông phục sức gọn gàng từ một hẻm tối trong vách đá khoan thai bước ra.
Thấy Văn Bình, hắn tiến lại bắt tay, niềm nở như thể đã quen chàng từ lâu.
Văn Bình hơi ngạc nhiên, song chỉ một thoáng qua chàng đã bình tĩnh hỏi người đàn ông lạ:
- Tôi là Văn Bình. Còn ông Kônin, ông biến đi đâu mãi bây giờ tôi mới gặp?
Kônin - phải, người đàn ông lạ chính là Kônin, nhân viên phái đoàn Anfa được coi là bị đối phương bắt cóc bí mật trong chuyến đi trước - hơi khựng người vì câu nói đột ngột của Văn Bình. Nhưng hắn đã tươi tỉnh lại ngay:
- Ông thật tài... Tôi sửa soạn hù ông thì ông đã hù tôi trước. Tại sao ông biết tôi là Kônin?
Câu hỏi của Kônin bắt Văn Bình hồi tưởng lại cuộc đối thoại trên xe hơi với đặc phái viên tình báo Mỹ tại Vọng các, trước giờ chàng lên máy bay đi Bombay, dấn thân vào kế hoạch tìm mỏ vàng. Đặc phái viên Giắc kể cho Văn Bình nghe những khó khăn và trở ngại mà phái đoàn Anfa vấp phải. Giắc cũng nhắc đến tên Kônin nhưng chỉ nhắc đến phớt qua, như thể Kônin là nhân viên phái đoàn không mấy quan trọng. Khi chàng gặp Hồng Nương tại Bombay, nàng cũng không đá động nhiều đến Kônin. Nhưng không hiểu sao hình ảnh của Kônin lại vấn vương trong trí Văn Bình. Có lẽ vì lương tâm nghề nghiệp chàng đã đòi được xem ảnh các nhân viên trong phái đoàn Anfa, và hồ sơ cá nhân của từng người, nhất là những người thiệt mạng hoặc biệt tích.
Hình ảnh của Kônin vấn vương trong trí Văn Bình phần nào vì hắn là người đàn ông duy nhất trong phái đoàn có hàm râu quai nón rất đẹp, hắn là người Mỹ chính cống, da dẻ đỏ gay, mắt xanh biết, hàm răng đều đặn, trắng muốt như bằng chất ni-lông. Tuy ở xa thành phố, bộ râu quai nón của hắn vẫn được cạo tỉa khá công phu, hắn lại phè phỡn hút xì-gà, và là xì-gà Mani ngon hạng nhất nên Văn Bình có ngay ý nghĩ Kônin sống sung túc trong rừng rậm, được tiếp tế thường xuyên.
Văn Bình có thể nói dối Kônin là một nguồn tin bí mật cho chàng biết hắn đang lảng vảng trên núi Đề-căn. Song chàng lại bỏ ngay phản ứng này. Chàng lắc bàn tay hắn, vẻ mặt thành thật:
- Giản dị lắm. Vì anh có bộ râu quai nón đặc biệt.
Kônin ngồi xuống ghế đá:
- Vậy hả? Tôi cứ đinh ninh là thằng Giắc xỏ tôi.
- Giắc nào.
- Giắc, đại diện cho đại tá Pít, đại diện cho tình báo C.I.A. trú sứ Thái lan. Trú sứ này thông báo với tôi là Giắc đã gặp anh tại Vọng các và yêu cầu anh đến Bombay gia nhập phái đoàn địa chất Anfa.
- Có vẻ anh biết hơi nhiều.
- Anh ngờ vực tôi phải không? Tôi xin phép anh để được tự giới thiệu. Tôi là nhân viên C.I.A. được ông Sì-mít và đại tá Pít đặc phái tháp tùng phái đoàn Anfa.
- Hân hạnh.
- Vụ này hoàn toàn do C.I.A. đảm nhiệm. Nhưng tôi bất thần bị biệt tích. Đại tá Pít phải nhờ đến anh.
- Có bằng cớ gì chứng tỏ anh là đặc phái viên của ông Sì-mít?
- Gã cận vệ dẫn anh đến thạch động này là cộng sự viên thân tín. Cộng sự viên kín đáo của C.I.A. tuy trên phương diện chính thức hắn là nhân viên đoàn Quạ Đen do đại tá Bani điều khiển. Hắn đã mang bức mật thư của tôi về Bombay trao cho trú sứ C.I.A. và khi trở lại cao nguyên Đề-căn hắn lại mang phúc đáp của trú sứ C.I.A. trao tận tay tôi. Phúc đáp này gồm 2 phần, phần thứ nhất bằng mật mã C.I.A. chỉ riêng tôi hiểu được, phần thứ hai bằng mật mã của Sở Mật vụ nước anh, chỉ riêng anh hiểu được. Trong phần thứ nhất, đại tá Pít ra lệnh cho tôi hợp tác chặt chẽ với anh, vì vậy, tôi sai tên cận vệ tìm cách mời anh đến đây.
Nói đoạn, Kônin rút trong túi ra mảnh giấy trắng đánh máy chữ chi chít. Thoáng nhìn, Văn Bình biết là chỉ thị của ông Hoàng. Chàng ngồi xuống phiến đá, lấy bút chì viết xóa, viết xóa một hồi, rồi viên tròn mảnh giấy, cho vào miệng nuốt.
Sau khi được dịch ra thường ngừ, bức điện này gồm có những giòng như sau:
"HH gởi Z.28
Xác nhận Kônin là nhân viên C.I.A. Sở dĩ tôi gửi điện xác nhận là do sự yêu cầu hỏa tốc của C.I.A. trung ương. Đại tá Pít yêu cầu anh hợp tác với Kônin. Việc này tùy anh quyết định tại chổ. Như mọi lần C.I.A. trả tiền công cho ta. Anh được toàn quyền hành động, miễn sao làm lợi cho ta là được. Thân mến."
Loại mật mã này, ông Hoàng và Nguyên Hương chỉ dùng trong trường hợp bất khả kháng, phải liên lạc riêng với chàng, qua nhiều trung gian. Và ngoài chàng ra, không nhân viên nào của Sở am hiểu cách "dịch". Chỉ riêng bức điện, chưa nói đến nội dung của nó, đã chứng tỏ Kônin là đặc phái viên C.I.A. chính cống. Nghĩa là, cũng như mọi lần, C.I.A. chỉ triệu dụng đến chàng sau khi bị hóc xương suýt chết. Nếu Kônin không gặp nạn thì còn "khuya" ông Sì-mít mới chịu (nghiến răng, vuốt bụng) ký chi phiếu cho ông Hoàng để thuê mướn Z.28 "lao công" điệp báo đắt tiền nhất nhì thế giới.
Kônin cười duyên với chàng:
- Anh đã tin cậy tôi chưa?
Chàng đáp:
- Rồi. Trước hết, yêu cầu anh kể lại đầu đuôi nội vụ.
Kônin đằng hắng rồi nói:
- Đại tá Pít cho phép tôi hợp tác trăm phần trăm với anh, nên tôi sẽ không giấu diếm điều gì, mặc dầu, như anh đã hiểu, giữa đồng nghiệp keo sơn với nhau, người ta vẫn thường giấu diếm. Mục đích của cuộc hành trình là vàng, vâng, tìm vàng lẫn lộn trong cát ở cao nguyên Đề-căn. Thứ vàng này gần như nguyên chất, khỏi tốn công lọc phiền phức, khai thác lại dễ dàng chỉ việc tát cạn nước hoặc đào sâu xuống chân núi là xúc lên, cho vào xe. Trong trường hợp những ước tính của các chuyên viên địa chất được xác nhận, nền kinh tế của tiểu bang Bombay và của cộng hòa Ấn độ sẽ thay đổi hoàn toàn. Sở dĩ Quốc tế Khai khoáng Cty vớ được món bở này là do sự ăn chịu từ trước với một số yếu nhân trong chính quyền địa phương, dường như có sự chia chác gì đó. Ông Sì-mít đặc biệt quan tâm vì lẽ Quốc tế Khai khoáng Cty có một số liên hệ với C.I.A., mặt khác vì C.I.A. có bằng chứng về việc các cơ quan gián điệp thù và bạn xía vào công cuộc tìm vàng.
Sự tham dự của tôi được bố trí rất khôn ngoan, tôi chỉ là chuyên viên của Cty, không dính líu đến chính trị, nhưng không hiểu sao vai trò của tôi lại bị bại lộ. Ngay sau khi tôi đặt chân xuống vùng Đề-căn tôi đã bị ám sát hụt.
- Ám sát hụt tại đây?
- Vâng. Đúng 2 giờ đồng hồ sau khi đến nơi.
- Ám sát bằng gì?
- Bằng tên tẩm thuốc độc.
- Tên bằng nhom đặc biệt do hãng Shakespeare chế tạo?
- Vâng. Tại sao anh biết?
- Sau này tôi sẽ giải thích.
- Lời nói của anh làm tôi hết sức thắc mắc. Tôi chập chờn nửa thức nửa ngủ thì bị bắn lén. May thay tôi trở đầu kịp nên mũi tên bị bắn trật ra ngoài. Tôi rút mũi tên ra xem xét, đoạn cất giấu trong hành trang, không cho ai nhìn thấy, và cũng không nói lại cho ai hay, vậy mà anh biết cả tên hiệu của hãng sản xuất...
- Đó là do sự tình cờ. Vì một số nhân viên phái đoàn Anfa ở Bombay cũng bị ám sát bằng mũi tên nhom tương tự.
- Tôi hiểu rồi. Bên trong phái đoàn, đã có một tay thiện xạ ăn lương của địch.
- Theo anh, hung thủ là ai?
- Nếu biết, tôi đã không cầu cứu với trú sứ C.I.A. ở Bombay. Tuy nhiên, tôi có cảm tưởng kẻ địch không phải là cá nhân đơn độc mà là cả một tổ chức hùng hậu có tai mắt khắp nơi và phương tiện đầy đủ.
Văn Bình tủm tỉm cười. Hồi ở Bombay, nữ tiến sĩ Hồng Nương cũng nói bằng giọng đầy lo ngại rằng kẻ địch là một tổ chức hùng hậu với đầy đủ phương tiện hùng hậu. Khi đến Đề-căn, Hồng Nương sống an toàn trong thạch động, chung quanh có nhân viên võ trang canh gác, như thể nàng sợ đối phương đến ăn thịt. Thế mà nàng lại xuất hiện trong ngôi đền hoang phế, múa nhảy lõa thể, bên mình nàng chẳng có ai, ngoại trừ người đàn ông khôi ngô tự nhận là anh ruột nàng...
Kônin không để ý đến lối cười ngọa mạn của Văn Bình. Hắn rít hơi thuốc xì-gà Mani, cặp mắt bâng khuâng:
- Vâng, kẻ địch phải có một tổ chức vô cùng hùng hậu. Vì nếu họ thiếu phương tiện, họ không thể lén mang 4 nhân viên phái đoàn Anfa ra khỏi hang đá, trước mũi của bọn cận vệ túc trực ngày đêm với nhiều võ khí tối tân.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20][21][22]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM