XtGem Forum catalog
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

- 4 nhân viên này bị hạ sát trong giấc ngủ?
- Đó là sự suy luận của trưởng đoàn Hồng Nương. Tôi không có mặt trong thạch động đêm ấy nên sau khi tai nạn xảy ra tôi đành phải tin lời nàng.
- Nghĩa là anh không tin 4 nhân viên phái đoàn này đã thiệt mạng thật sự?
- Tôi hoàn toàn không tin, vì đêm ấy không ai nghe tiếng súng nổ, giường ngủ của các nạn nhân cũng không có vết máu. Họ biến mất lẹ làng như thể có pháp thuật.
- Rồi anh bỏ trốn luôn.
- Vâng. Hồng Nương ra lệnh quay về Bombay nội ngày hôm ấy. Tôi lợi dụng lúc mọi người sửa soạn gom góp hành trang và dụng cụ, lẻn ra bên ngoài và núp trong rừng.
- Hồng Nương nói rằng anh cùng lên xe hơi với một người đàn bà.
- Gã hidờra mà anh vừa gặp đã báo cáo với nàng như vậy. Tôi dặn hắn lựa lời đánh lạc hướng tìm kiếm của nàng.
- Tại sao anh bỏ trốn?
- Danh từ "bỏ trốn" không chỉnh lắm. Tôi không tháp tùng phái đoàn về Bombay vì nhiều lý do. Thứ nhất, công tác của tôi tại vùng cao nguyên chưa hoàn tất, tôi có nhiệm vụ ở lại để khám phá ngọn ngành, nhiệm vụ của tôi đã trở nên cấp bách và cần thiết sau khi 4 nhân viên Anfa bị mất tích. Thứ hai, tôi phải nghĩ đến an ninh bản thân. Nếu tôi theo Hồng Nương về Bombay, chắc chắn tôi sẽ bỏ mạng ở dọc đường.
- Anh nghi Hồng Nương?
- Hừ... nghi nàng thì thà tôi nghi tôi cho rồi. Muốn được cử làm trưởng đoàn phải có sự thỏa thuận kín đáo song quyết định của C.I.A., vả lại, còn phải có sự đồng ý tin cậy của ban giám đốc Quốc tế Khai khoáng Cty nữa.
- Trước đây một giờ, lời nói của anh có thể lung lạc được tôi. Giờ đây, tôi không thể tiếp tục tín nhiệm trưởng đoàn Hồng Nương.
- Tôi đã hiểu tại sao anh hết tín nhiệm vì nàng khiêu vũ trần truồng và...
- Dĩ nhiên.
- Té ra là người Á đông mà còn câu nệ hơn tôi nhiều. Khiêu vũ trần truồng thì có gì lạ đâu? Tại sao anh thích tới hộp đêm coi đàn bà đẹp múa thoát y vũ mặt khác anh lại cấm đàn bà đẹp múa tế thần Shiva?
- Hồng Nương múa tế thần ư?
- Phải. Nàng là gái lai Tàu song đã lớn lên ở Ấn độ nên tiêm nhiễm phần lớn phong tục cổ truyền của người Ấn. Nhờ hoàn cảnh và tư chất thông minh nàng được theo học ở ngoại quốc và chiếm được nhiều bằng cấp, nhưng hoàn cảnh xã hội chỉ thay đổi được nếp sống vật chất, chứ khó thể xóa bỏ đầu hôm sớm mai những tập quán đã bén rễ hàng ngàn năm trong tâm linh con người. Đối với các phụ nữ khác thì múa thỏa thân có thể là điều chướng mắt, còn đối với Hồng Nương thì lại là chuyện bình thường. Vì có lẽ anh chưa biết nàng là đĩ-thần.
- Đĩ-thần devadasi?
- Phải. Từ hồi lên 8, 9 tuổi, nàng đã được bán-khoán cho một ngôi đền thuộc giáo phái Shiva ở ngoại ô Bombay. Đến năm 15 tuổi, nàng xuất ngoại theo chồng. Tưởng anh nên biết rằng phụ nữ Ấn am hiểu tình yêu rất sớm. Hồng Nương lại hành nghề đĩ-thần nên nàng lấy chồng năm 15 tuổi kể cũng đã hơi muộn. Anh đã nghe nói nhiều về đĩ-thần, họ không phải là thành phần cặn bã như ở các xã hội khác đâu, ở đây họ rất được trọng vọng. Hồng Nương là đĩ-thần quý tộc nên đã được trọng vọng một cách đặc biệt. Trong thời gian làm đĩ-thần ở đền, nàng đã đi lại với các tu sĩ và một số khách sang, hoạt động tình ái của nàng hồi đó rất bình thường cho đến khi nàng lấy chồng nàng mới mắc một bệnh sinh lý khó chữa.
- Bệnh lãnh cảm?
- Phải, tại sao anh biết? Anh tài thật, cái gì cũng biết. Nếu tôi đoán không sai, anh đã ti toe với Hồng Nương.
- Trật lất.
- Chẳng trật lất chút nào. Anh đừng quên tôi núp ở đây nhưng vẫn có liên lạc mật thiết với Bombay. Bọn tay chân của tôi luôn luôn có mặt ở Bombay. Đêm qua, anh gặp nàng trên bãi biển, sau biệt thự. Nàng có thiện cảm với anh, song cơn bệnh quái ác đang hành hạ cơ thể nàng đành phải cự tuyệt...
- Anh khen tôi biết nhiều. Thật ra, anh mới là kẻ biết nhiều.
Kônin cười:
- Hồng Nương đã dùng nhiều thứ thuốc, tây phương có, đông phương có, song kết quả vẫn chẳng đi đến đâu. Nàng từng chữa điện, từng chịu giải phẫu, gần đây nàng lại chữa bằng thôi miên. Nhưng bệnh lãnh cảm của nàng không hề thuyên giảm. Nàng đinh ninh bỏ chồng, trở lại cuộc sống độc thân, sẽ chữa khỏi bệnh lãnh cảm. Sự thật là bệnh này không những không bớt, mà còn tăng nữa. Nàng chỉ còn một lối thoát duy nhất: trở về với nghề đĩ-thần, vì mỗi lần có dịp múa nhảy trước tượng lingam của thần Shiva nàng cảm thấy phục hồi được phần nào sinh lực.
Nhờ phương pháp này, nàng khỏi bệnh một thời gian. Nhưng nàng đam mê quá độ nên bệnh lãnh cảm tái phát, và lần này phương pháp múa nhảy trước tượng lingam không còn công hiệu nữa. Do đó, nàng trở về Ấn độ, bề ngoài là thăm viếng quê hương thứ hai, nhưng bên trong là để ngụp lặn trong bầu không khí đặc biệt của các ngôi đền Shiva, hầu chữa bệnh sinh lý.
- Nàng không phải là nhân viên thường trực của Quốc tế Khai khoáng Cty?
- Ngược lại. Nàng tốt nghiệp địa chất học hẳn hôi, chứ không phải là chuyên gia ẩu. Ban giám đốc Công ty rất tin cậy nàng, vì trong quá khứ nàng đã chứng tỏ có năng lực nghề nghiệp trong những cuộc thăm dò khoáng sản ở Phi châu nhiệt đới và châu Mỹ la-tinh. Nàng đang nghỉ dưỡng sức ở thủ đô Ấn thì được lệnh của ban giám đốc Công ty tiến hành chương trình tìm mỏ vàng và điều khiển phái đoàn Anfa.
- Còn về anh ruột nàng?
- Hồng Lang ấy à? Chuyện này phức tạp song cũng nên thuật lại đầy đủ để anh khỏi hiểu lầm.
- Tôi có thể hiểu lầm, tuy nhiên tôi không thể nhìn lầm.
- Anh nhìn thấy gì? Nhìn thấy Hồng Nương múa thoát y trong đền Shiva ư? Ngôi đền ở đây được coi là ngôi đền linh thiêng nhất trong vùng, đàn bà mắc bệnh lãnh cảm và đàn ông mắc bệnh bất lực đều cầu xin thần Shiva đều được thần chiếu cố cứu chữa. Ngày xửa, ngày xưa, thần Shiva phiêu du trong 21 địa ngục ở trong lòng trái đất đã nhiều phen biểu diễn tài ân ái của mình, nơi đây là một trong những nơi má thiên bầm của Shiva đạt được nhiều thắng lợi nhất, nên dân chúng địa phương lập đền thờ, và đặc biệt thờ cái lingam bằng đá to lớn. Trải qua nhiều thế kỷ, cái lingam khổng lồ từ dưới đất mọc lên đã bị phủ kín, chỉ còn lại cái chỏm phía trên, và đó là cái bục đá mà anh thấy ở giữa chính điện ngôi đền. Hồng Nương khiêu vũ tế thần trên bục để lấy khước.
- Việc nàng khiêu vũ lõa thể không ăn nhập gì với hành động loạn luân của nàng.
- Loạn luân với ai?
- Hừ... anh mới sống xa đô thị một thời gian ngắn mà đã quên hết. Người cùng một gia đình ân ái với nhau, gọi là loạn luân. Hồng Nương phạm tội loạn luân vì sau khi múa nhảy khỏa thân nàng đã nằm gọn trong vòng tay của anh ruột Hồng Lang, hai người rủ nhau vào bóng tối ngôi đền để ân ái. Như vậy có là loạn luân hay không?
Kônin bỗng ré lến cười. Văn Bình nhìn hắn cười, vẻ mặt ngạc nhiên. Lát sau hắn mới giải thích:
- Không đúng đâu, anh đã hiểu lầm. Sự làm tình này chẳng có gì là loạn luân. Vì Hồng Lang không phải là anh ruột của Hồng Nương.
- Trời ơi! Lão Giắc đã nói với tôi ở Vọng các. Đại tá Bani cũng nói như vậy. Và chính nàng cũng xác nhận Hồng Lang là anh nàng.
- Vì Hồng Lang có giả làm anh ruột của nàng thì mới được theo nàng lên vùng cao nguyên. Nếu không, Sophia đã giữ riệt hắn bên mình ở Bombay.
- Hắn là tình nhân của Hồng Nương?
- Không hẳn là tình nhân, nếu tình nhân có nghĩa là yêu nhau tha thiết. Đúng ra, hai người quen thân nhau từ nhỏ, gia đình Hồng Lang cũng sống ở Bombay, và cũng như nàng. Hồng Lang được bán-khoán cho một ngôi đền thờ thần Shiva. Nàng trở thành điếm-thần, còn hắn trở thành một tu sĩ của đạo Shiva, am tường mọi phương pháp quyến rũ và cung phụng đàn bà. Hồi ở trong đền, nàng từng hiến thân cho hắn: lớn lên; nàng xuất ngoại, hắn cũng bỏ nghề tu sĩ và lưu lạc đi đâu không biết. Rồi hắn gặp lại nàng, mối tình cũ được chắp nối, hắn yêu nàng gì nàng đẹp, và có địa vị xã hội, nàng yêu hắn vì hắn là thanh niên khôi ngô có một không hai, hắn lại là cựu tu sĩ tình đạo, có đủ bản lãnh giúp nàng hưởng lạc.
- Nếu hắn yêu nàng, tại sao hắn còn yêu Sophia?
- Xin anh phân biệt giữa yêu Sophia và yêu cái sản nghiệp khổng lồ của Sophia. Thành thật mà xét, Sophia là người đàn bà thượng lưu, sang trọng, nhưng so sánh về nhan sắc với Hồng Nương thì chẳng thấm tháp vào đâu. Tôi không tin là hắn thật tâm yêu Sophia.
- Hồng Nương và hắn làm tiền?
- Giả thuyết làm tiền khó đứng vững. Hồng Nương là chuyên gia địa chất có tài, riêng tiềng lương, chưa kể đến tiền hoa-hồng đã đủ bảo đảm cho nàng một nếp sống dư dật. Chẳng gì thì Hồng Lang cũng là kỹ sư trường Bách khoa nổi tiếng của Pháp...
- Trường Bách khoa dậy những môn gì?
- Khổ quá, anh còn thích khôi hài nữa ư? Trên thế giới, hễ nhắc đến trường Bách khoa là ai cũng biết danh, lẽ nào anh phải hỏi.
- Sở dĩ tôi thắc mắc là do hai chữ "bách khoa" trường dậy bách khoa tất dậy cả võ thuật và bí pháp điểm huyệt. Vì Hồng Lang rất giỏi võ, đồng thời giỏi điểm huyệt. Anh căn cứ vào đâu để dám quả quyết Hồng Lang và kỹ sư tốt nghiệp đại học Bách khoa của Pháp?
Kônin hơi luống cuống:
- Tôi... tôi...
Văn Bình chặn họng hắn:
- Hiểu rồi. Người ta đã thuật lại với anh.
- Không. Tôi bắt được cuốn nhật ký.
- Của ai?
- Của Hồng Nương. Tôi đọc kỹ từ đầu đến cuối. Nàng có thói quen viết nhật ký. Nàng giấu trong va-li, tôi chờ nàng đi khỏi, lấy ra đọc.
Văn Bình vụt xoay người thành vòng trong 360 độ, mắt nhớn nhác quan sát thạch động:
- Chết rồi. Chết rồi. Anh là thằng ngu.
Kônin trợn tròn mắt:
- Tôi ngu hả? Tại sao anh mắng tôi ngu?
Văn Bình không có thời giờ phân vua với Kônin nữa. Vì giác quan thứ sáu tinh tế của chàng vừa báo nguy. Chàng bỗng có ấn tượng là một tai nạn kinh hồn sắp sảy ra.
Và tai nạn kinh hồn này bắt đầu bằng những tiếng thét kinh hồn từ bên ngoài vọng vào, vang dội trên trần động và vách đá:
- Ối ối...
Những tiếng ối ngân dài làm tóc gáy người yếu bóng vía dựng lên tua tủa. Văn Bình không hề sợ ma, chàng cũng không hề mất tinh thần trước những biến chuyển hung dữ bất ngờ, vậy mà tiếng kêu ối cũng làm châu thân chàng lạnh toát.
Cùng với tiếng kêu cứu lọt vào vành tai nhậy cảm, một mùi khen khét độc đáo thấm qua khứu giác chàng. Mùi khen khét này quá quen thuộc với chàng. Đó là mùi khen khét của ngòi mìn được đốt cháy. Kônin và chàng đang ở trong hang đá sâu hun hút, chỉ cần một trái lựu đạn là đủ, bầu không khí bị tức ép sẽ gia tăng sức công phá, trần động sẽ có thể sụp đổ, hai người sẽ bị đè chết trong khoảng khắc dưới hàng chục tấn đá hoa cương cứng nặng. Phương chi kẻ địch lại cho nổ mìn...
Nghĩa là kẻ địch đã không ngần ngại giết chàng bằng những phương pháp tàn bạo nhất... Nhưng kẻ địch là ai? Kẻ địch phải có cặp mắt thông thiên mới khám phá ra được nơi ẩn núp của nhân viên C.I.A. Kônin, và chờ cho chàng dại dột dẫn xác đến rồi hạ sát tên hidờra gác cửa và châm ngòi mìn...
Không những Văn Bình không có thời giờ phân bua với Kônin, chàng còn không có cả thời giờ tiếp cứu Kônin nữa. Chàng chỉ kịp nhoài người xuống nền động, đá nhọn mọc lởm chởm, miệng gọi:
- Mìn sắp nổ, nằm xuống, Kônin!
Kônin là nhân viên điệp báo được huấn luyện chu đáo có khác, Văn Bình chưa nói dứt câu hắn đã ngồi thụp xuống, chận ngang mình chàng. Văn Bình dán sát bụng vào đá, không để ý đến hàm râu quai nón của Kônin đang cọ vào gáy nhột nhạt, cũng không để ý đến sức nặng của hắn suýt làm chàng ngộp thở. Chàng chỉ quan tâm đến thần Chết đang lơ lửng trên không, sửa soạn úp xuống.
Đuỳnh, đuỳnh... đoàng đoàng...
Đoàng đoàng... ầm ầm... ầm ầm... ầm...
Hàng chục, hàng trăm tiếng đuỳnh đuỳnh, đoàng đoàng và ầm ầm thi đua nổi lên như muốn xé rách màng tai của Văn Bình. Chàng chỉ nghe được có thế. Chàng cũng chỉ biết đuợc đến phút ấy. Vì, như chàng tiên liệu, trái mìn chôn trong kẹt đá đã kéo trần động đổ sụp.
Văn Bình bất tỉnh tức khắc.
Giấc ngủ triền miên đến với chàng thật lẹ làng, thật êm ái. Đánh atêmi vào miên huyệt cũng vị tất lẹ làng và êm ái bằng.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20][21][22]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM