80s toys - Atari. I still have
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Gần sáu tháng trôi qua kể từ khi Rosemary chết.


Iris tiếp tục sống trong ngôi nhà ở Elvaston Square. Sau tang lễ, một người được uỷ nhiệm của gia đình Marle, một ông già rất lịch lãm, đầu hói bóng loáng và cặp mắt đầy vẻ tinh ranh đã nói chuyện với cô một lúc lâu. Ông ta đã đưa ra một cách rất rõ ràng những điều khoản trong di chúc của Paul Bennett. Rosemary được thừa kế mọi tài sản của ông ta và có trách nhiệm chuyền giao nó cho con cái của chị ấy sau khi chết. Nếu Rosemary chết mà không có con thì tất cả của cải đó sẽ về tay Iris. Người này còn giải thích rằng đó là một gia tài đáng kể và Iris sẽ được toàn quyền sử dụng nó khi cô tròn hai mốt tuổi hoặc sớm hơn nếu cô lấy chồng trước thời hạn đó.





Còn bây giờ vấn đề đầu tiên cần giải quyết là chỗ ở của cô. Ông George Barton bày tỏ mong muốn là cô vẫn tiếp tục sống với ông ta. Một bà chị gái của cha Iris, bà Drake - người đang gặp nhiều khó khăn về tài chính do những hành động ngông cuồng của con trai (sự hổ thẹn của gia đình), có thể đến sống với họ để chăm sóc cho cô gái trẻ.


Iris chấp nhận dự kiến đó và hài lòng thấy rằng vấn đề làm cô lo lắng đã được giải quyết. Cô nhớ lại bà bác Lucilla, một bà già không dễ chịu cho lắm và hoàn toàn không có ý chí gì hết.


Cuộc sống lại tiếp tục trong ngôi nhà ở Elvaston Square. George hài lòng vì đã giữ lại được bên mình cô em gái của vợ luôn đối xử với cô trìu mến như một người anh trai cả với cô em út. Bà Drake tuy có kém hào hứng hơn một chút nhưng luôn phải tuân theo, không tranh cãi những thói đỏng đảnh của Iris. Thời gian cứ trôi qua êm đềm…





Thế rồi, sau khoảng sáu tháng, trong tầng thượng… Người ta sử dụng tầng thượng áp mái làm nơi chứa những đồ đạc cũ, toàn những thứ linh tinh, không dùng đến, đồ gỗ cũ và hàng đông rương, hòm…


Một hôm, Iris trèo lên tầng thượng, sau khi đã mất công tìm kiếm khắp nơi trong nhà, một cái áo len đỏ tự tay cô đan. George đã năn nỉ cô đứng mặc đồ đen nữa vì anh khẳng định rằng Rosemary luôn khiếp hãi những bộ tang phục, Iris cũng biết điều đó và quyết định sẽ lại ăn mặc "như trước".


Lucilla Drake phản đối điều đó, bà ta luôn là kẻ thù của những "tư tưởng hiện đại" và luôn bênh vực cho những "lề thói nền nếp". Về phần bà, bà vẫn đeo băng tang để tưởng nhớ tới ông chồng đã chết từ hai mươi năm trước.


Iris nhớ đến một cái hòm chất đây những quần áo cũ không dùng đến, để tìm ra cái áo len, cô đã kiểm lại quần áo trong hòm. Cô tìm thấy một cái áo mầu be và váy của cô: mà cô đã quên hẳn, nhiều đôi tất mỏng, bộ quần áo trượt tuyết vài cái áo tắm.


Rồi đến một cái váy cũ mặc ở nhà của Rosemary, không hiểu sao chưa được đem cho người nghèo như những đồ đạc khác của người chết. Đây là một chiếc váy rất độc đáo, cắt theo kiểu đàn ông với những cái túi to.


Iris giũ áo và nhận thấy nó còn rất tốt, cô gập nó lại cẩn thận để cho lại vào hòm thì ngón tay sượt qua túi làm cái gì đó sột soạt: Cô cho tay vào trong túi lôi ra một tờ giấy nhàu nát đầy những nét chữ của Rosemary.


Vuốt nó ra, cô đọc:





"Leopard yêu dấu của em, không phải như vậy, anh không nói thật… không thể như vậy được! Chúng ta yêu nhau: anh là của em, em là của anh? Điều đó anh cũng biết như em và anh cũng biết rằng cả em và anh đều không thể nói bình thản "Tạm biệt" rồi chia tay, mỗi người một ngả.


Không thể được, tình yêu của em, anh biết điều đó. Không thể được và không thể tưởng tượng nổi. Em thuộc về anh. Em là của anh… Anh mãi mãi là của em! Mãi mãi.… Em không phán đoán và em mặc kệ người đời nói gì! Đối với em chỉ có một điều quan trọng, tình yêu của chúng ta! Các thứ khác không tồn tại. Chúng ta sẽ cùng ra đi… và chúng ta sẽ hạnh phúc… Anh sẽ thế! Một hôm anh đã nói với em rằng anh không thể sống thiếu em, rằng thiếu em thì đời không đáng sống nữa… anh nhớ không, Léopard yêu quý của em? Vậy mà hôm nay, anh viết cho em mà không đùa rằng tốt hơn cả là chúng ta hay quên nhau đi…


Và điều đó là vì em, vì sự bình yên của cá nhân em? Vì em! Nhưng hãy hiểu rằng, tình yêu của em, em cũng không thể sống thiếu anh! Em đã gây nhiều đau khổ cho George, người luôn rất tốt với em, nhưng em tin chắc rằng anh ấy sẽ hiểu và trả lại tự do cho em… Tại sao lại cứ phải cố gắng chung sống với nhau khi không còn yêu nhau nữa? Chúa đã sinh ra chúng ta để chúng ta là của nhau, anh yêu, em tin chắc rằng rồi chúng ta sẽ rất hạnh phúc! Chỉ cần một chút can đảm thôi!


Về phần em, tự em sẽ nói tất cả với George vì em muốn xử sự trung thực với anh ấy. Nhưng em sẽ không nói gì cả trước ngày sinh nhật của em…


Em biết rằng: Leopard yêu quý, em phải làm những gì cần làm. Em không thể, anh hiểu chứ, sống xa anh. Em không thể… Em thật là ngốc phải không? Viết dài dòng như vậy khi chỉ cần hai dòng là đủ: "Em yêu anh và em sẽ không khi nào để anh ra đi!" Cần phải nói rõ, tình yêu của em…"





Bức thư đột ngột dừng lại ở đây.


Iris, đứng ngây ra như hoá đá, nhìn bức thư một cách sững sờ.


Sao người ta lại có thể hiểu biết ít đến thế về những người thân yêu nhất của mình!


Vậy là Rosemary có một người tình! Chị ấy viết cho anh ta những lá thư si mê và dự định ra đi với anh ấy. Nhưng điều gì đã xảy ra? Lá thư này cuối cùng đã không được gửi đi. Hay Rosemary đã gửi một lá thư khác? Và chị ấy đã viết gì? Sau cùng thì cái gì đã xảy ra giữa Rosemary và kẻ lạ mặt kia? "Leopard" sao những kẻ đang yêu ngốc đến thế! Họ không thể tưởng tượng ra cái tên nào ngộ nghĩnh hơn "Leopard"!


Cái tên "Leopard" này là ai? Anh ta có yêu Rosemary như chị ấy yêu anh không? Có thể là Rosemary đã quá sùng bái anh ta? Tuy vậy, theo lá thư, anh ta cho rằng tốt hơn cả là "quên đi".


Điều đó làm ta phải suy nghĩ… Nhưng thật ra nên nghĩ về điều gì? Phải, anh ta đã rất khôn khéo.


Hiển nhiên anh ta đã viện cớ rằng cuộc chia tay là cần thiết vì quyền lợi của Rosemary, vì sự bình yên của chị ấy. Nhưng kiểu nói chuyện đó không phải là của một người đang yêu. Điều đó đúng hơn đã nói lên rằng kẻ lạ mặt đã chán Rosemary?


Không nghi ngờ gì nữa, cuộc phiêu lưu đó đối với anh ta chỉ là thoáng qua! Có thể anh ta chưa bao giờ thực sự yêu Rosemary cả? Iris, tuy không biết tại sao, có cảm giác rằng người đàn ông đó, dù là ai, đã quyết định dứt khoát cắt đứt một cách vĩnh viễn.


Rosemary tuy vậy đã xét đoán theo cách khác. Không gì có thể làm chị chùn bước. Chị ấy cũng đã quyết định, một cách vĩnh viễn…


Vậy mà Iris đã không biết gì, không nghi ngờ gì cả! Cô đã luôn tưởng rằng hôn nhân của George và Rosemary rất hạnh phúc. Rằng Rosemary không còn mong muốn và hy vọng gì khác! Vậy mà Rosemary chỉ nghĩ đến ra đi! Cô thật là mù quáng vì không đoán ra gì cả!


Thế nhưng, kẻ lạ mặt đó là ai?





Cô suy nghĩ chăm chú, nóng lòng nhớ lại. Đã có biết bao chàng trai vây quanh Rosemary, biết bao kẻ ngưỡng mộ đi chơi cùng chị và gọi, điện cho chị mười lần mỗi ngày. Chả có ai là nổi bật lên cả. Tuy nhiên cần phải công nhận rằng một người trong bọn họ, không thể nhầm lẫn với nhưng người khác và những kẻ khác, nói thẳng ra, chỉ để dự trữ mà thôi. Chỉ có một người, một người duy nhất đáng kể! Ai nhỉ? Iris cau mày suy tư, đắm chìm trong kỷ niệm.


Hai cái tên được đặt ra… Phải, chỉ có thể là một người trong bọn họ. Stephen Farraday chăng…? Có thể là anh ta. Nhưng không biết Rosemary tìm thấy gì đặc biệt ở anh ta nhỉ? Đấy là một người đàn ông nghiêm nghị, tự tin về tầm quan trọng của mình và không còn trẻ nữa! Chắc chắn rằng người ta cho anh ta là rất sáng giá! Một chính trị gia đầy triển vọng, có thể trở thành thư ký của Hội đồng Nhà nước một ngày gần đây.





Thậm chí một số người, căn cứ vào mối quan hệ gia đình của anh ta với tầng lớp cao phán đoán rằng, anh ta sẽ trở thành thủ tướng vào một ngày nào đó. Phải chăng điều đó đã làm xiêu lòng Rosemary? Nhưng không, người đàn ông đó lạnh lùng và ít khi thổ lộ tâm tình. Làm sao có thể nghĩ rằng, bức thư nồng cháy này là dành cho anh ta?





Tuy nhiên, người ta nói rằng vợ anh rất yêu anh và cô ta đã dám chống lại cả gia đình cô để cưới anh, một chính trị gia chưa có tên tuổi gì, chỉ nhiều tham vọng mà thôi. Một người phụ nữ đã yêu anh ta điên cuồng, một người khác lại bắt đầu. Phải rồi, người đàn ông đó là Stephen Farraday! Bởi vì nếu không phải là Stephen Farraday thì ắt là Anthony Browne.





Và Iris không muốn rằng người đó là Anthony Browne! Anh ta như một loại hiệp sĩ hầu cận của Rosemary, gần như nó lệ của chị ấy. Anh ta có gương mặt đẹp, ngăm đen, rất dễ thương. Nhưng sự tận tuỵ của anh ta đối với chị quá lộ liễu phô trương, quá tận tâm như muốn che giấu điều gì…


Khi Rosemary chết, anh ta biến mất. Không ai gặp lại anh ta. Thật là lạ lùng…


Nhưng rốt cuộc thì điều đó cũng không đến nỗi kỳ lạ quá vì anh ta đi du lịch rất nhiều. Anh ta luôn miệng kể về các nước như Argentina, Canada, Uganda và cả nước Mỹ. Iris đã có lúc tưởng rằng anh ta là người Mỹ hoặc Canada, mặc dù giọng nói của anh ta không hề có ngữ điệu nơi đó.


Không, nếu nghĩ lại thì cũng không đến nỗi kỳ lạ điều không ai gặp lại anh ta…


Chỉ có Rosemary là bạn gái của anh ta. Anh ta chẳng có lý do gì để đến thăm họ, nhưng người còn lại. Anh ta là bạn trai của Rosemary, không hơn. Chị ấy không muốn nhiều hơn tình bạn ở anh ta. Điều đó có thể làm anh ta đau khổ vô cùng đau khổ?


Cô vẫn cầm tờ giấy trong tay vò nát thành một cục. Bức thư này cần phải hủy đi, đốt đi…


Nhưng có cái gì như là bản năng ngăn cô lại.


Lá thư này, có thể trở nên rất quan trọng khi được đưa ra vào một ngày nào đó…


Cô vuốt lại tờ giấy, đi xuống phòng mình, rồi cất nó vào hộp đựng nữ trang.


Một ngày nào đó, nó có thể trở nên rất quan trọng để chỉ ra rằng tại sao Rosemary lại tự tìm đến cái chết.





***


Và sau đó?


Có thể hơi kỳ cục nhưng cô vẫn cần lục lọi trong ký ức.


Cô đã kết thúc với phát hiện đáng ngạc nhiên trên tầng thượng.


Nhưng cô không thể dừng lại ở đó.


Vì vẫn còn đó cách cư xử ngày càng lạ lùng của George. Việc này cũng không phải là mới. Đã từ lâu ở anh ta đã xuất hiện những hành động vụn vặt, kỳ quặc mà bây giờ đã được giải thích dưới ánh sáng của cuộc nói chuyện đáng kinh ngạc tối hôm qua. Những dấu hiệu nhỏ, những hành động nhỏ ngày nay đã có ý nghĩa thực tế của chúng.


Lại còn sự trở về của Anthony nữa. Nó đáng được xem xét đầu tiên vì nó xuất hiện đầu tiên theo trình tự thời gian.


Nó đã xảy ra sau đúng tám ngày kể từ khi lá thư được phát hiện.


Iris nhớ lại rất rõ…


Rosemary chết vào tháng 9. Vào tháng 5 năm sau, được Lucilla Drake tháp tùng, Iris đã chính thức được ra khỏi nhà để xuất hiện trong xã hội.


Sau đó cô được tham dự các bữa tiệc, uống trà và các cuộc khiêu vũ. Tuy nhiên cô cũng không thích thú nhiều lắm. Cô đã mong đợi hơn thế và bị thất vọng.


Rồi một ngày cuối tháng Sáu, trong một vũ hội khá buồn tẻ, cô đã nghe thấy sau lưng mình tiếng nói:


- Nhưng đấy chính là Iris Marle!


Cô quay lại, đỏ mặt và nhìn thấy Anthony.


Tony và nụ cười mỉa mai của anh ta:


- Tôi không nghĩ là cô còn nhớ tôi, anh ta nói, nhưng…


Cô ngắt lời:


- Ồ! Có chứ, tôi nhớ anh rất rõ ấy chứ?


- Thật là tuyệt! Tôi e rằng cô đã quên tôi. Đã từ lâu lắm tôi không gặp lại cô!


- Phải rồi. Từ bữa tiệc tổ chức sinh nhật của…


Cô chợt im bặt. Từ ngữ đó đã đến trên đôi môi vui vẻ một cách tự nhiên không ngờ tới. Màu hồng biến mất trên đôi má. Cô trở nên tái nhợt như người thiếu máu, vẻ tuyệt vọng hiện ra trên đôi mắt rộng mở.


- Xin tha thứ cho tôi, anh ta nói. Tôi thật vụng về đã làm cô nhớ lại…


Cổ họng thắt lại, cô nói:


- Không hề gì.


Trong đầu cô, câu nói vẫn tiếp tục: "Không gặp từ sau bữa tiệc tổ chức sinh nhật của Rosemary. Vụ tự sát đó tôi không muốn nghĩ tới, không muốn nhớ lại…"


Anh ta lại xin lỗi một lần nữa và sau đó:


- Cô có vui lòng nhảy với tôi điệu này không?


Cô đồng ý. Mặc dù cô đã hứa nhảy điệu này với người khác.


Và cô nhảy trong vòng tay anh trước sự sửng sốt của chàng vũ công trẻ tuổi vừa tìm cô. Một anh chàng vụng về, mặt non choẹt với cái cổ áo quá to so với cái cổ gầy của anh ta. Đấy là loại bạn nhảy mà các cô gái nhỏ rất thích, cô nghĩ với vẻ coi thường về những cô gái còn đang "tập sự" khác. Bởi vì cô, thì cô đang nhảy với một người đàn ông hẳn hoi. Bạn trai của Rosemary…





Ý nghĩ đó làm cô bị sốc. Bạn trai của Rosemary… Ngay tức khắc, cô nghĩ đến lá thư. Chị ấy viết nó cho người đàn ông đang nhảy với cô ư? Ở anh ta có cái gì đấy thật là mềm mại, uyển chuyển, vẻ duyên dáng đặc trưng của giống mèo: anh hoàn toàn xứng đáng với cái tên thân mật "Leopard",


- Anh đã ở đâu suốt thời gian qua? Cô hỏi.


Anh ta dịch ra xa một chút để nhìn cô rõ hơn.


Anh không cười nữa, trả lời thờ ơ:


- Tôi đi xa… vì công việc.


Tuy vậy, cô lại hỏi tiếp:


- Vậy tại sao anh quay lại?


Lần này anh mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:


- Ai biết được? Có thể là để gặp Iris Marle!


Rồi anh xiết chặt lấy cô, đưa cô lách qua các cặp nhảy khác, vào một vòng quay táo bạo: cuồng nhiệt. Iris tự hỏi tại sao vào lúc đó cô cảm thấy vừa thích thú lại vừa sợ hãi.


Từ đó Anthony đi vào cuộc đời cô, cô gặp anh ít nhất mỗi tuần một lần.


Cô gặp anh trong công viên Hyde Park. Ở các buổi khiêu vũ. Trong các bữa tiệc cô ngồi bên cạnh anh.


Chỉ có một nơi duy nhất anh không bao giờ đến, đây là ngôi nhà ở Elvaston Square. Anh đã khôn khéo biết bao để tránh né những lời mời và từ chối chúng nên cô chỉ nhận thấy điều đó sau một thời gian. Và khi đó, cô đã ngạc nhiên. Hay bởi vì Rosemary và anh ta?


Thế rồi, vào một hôm, trước sự sửng sốt của cô, George luôn kín đáo và dễ dãi, đã nói với cô về anh.


- Ai là cái anh chàng Anthony Browne mà em đi cùng suốt ngày thế? Em quen anh ta ở đâu?


Sững sờ, cô trả lời:


- Em quen ở đâu ấy à… Đó chính là một người bạn của Rosemary.


- Phải, hẳn rồi?


Giọng nói của George thật buồn bã, khuôn mặt trông đau đớn. Cô thấy muốn khóc.


- Em xin lỗi anh. George. Em không nên làm anh nhớ lại.


Anh ta lắc đầu dịu dàng nói:


- Không sao, Iris, không! Anh không muốn rằng chúng ta quên cô ấy… Không bao giờ?


Anh nói chậm rãi, nghiêm trang, mắt nhìn xuống đất. Rồi anh ta nhìn thẳng vào mặt cô.


- Anh đòi hỏi em, Iris, không bao giờ được quên chị gái em!


Cô cảm thấy ngực mình nặng trĩu:


- Em sẽ không bao giờ quên chị ấy! - Cô tuyên bố.


Rốt lấy giọng khác, George nói tiếp:


- Còn về chàng trai trẻ Anthony Browne, có vẻ như Rosemary đã có thiện cảm với anh ta, nhưng anh có cảm giác rằng chị ấy không biết gì nhiều về anh ta. Em cần phải thận trọng Iris. Em là một cô gái trẻ rất giàu có?


Cô thấy nỗi lo sợ dâng lên:


- Nhưng Tony… Chính Anthony có rất nhiều tiền. Khi đến London anh ấy sống ở Claridge?


George mỉm cười:


- Đấy là một ngôi nhà rất đáng kính và cũng rất đắt. Tuy vậy anh vẫn thấy không biết gì về Anthony Browne.


- Anh ấy là người Mỹ?


- Có thể! Nhưng nếu thế thì cũng rất kỳ cục khi đại sứ quán rất dè dặt với những gì liên quan đến anh ta Chúng ta không hay gặp anh ta ở đây phải không?


- Không. Và điều đó không làm em ngạc nhiên nếu anh đã để cho người khác đoán được tình cảm của anh!



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20]
[21][22][23][24][25][26][27][28][29][30][31][32][33]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM