Ring ring
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Hàng ghế phía trước bỏ trống nên Văn Bình duỗi chân gác tréo trên thành ghế. Chàng vặn nút cho ghế ngả xuống để nằm cho thoải mái. Chàng đậy cái mũ phớt lên mặt giả vờ ngủ. Lệ thường, ghế phi cơ đối với chàng là gường ô-ten. Phi cơ chưa cất cánh là chàng đã ngủ say. Nhiều khi đến nơi chàng vẫn rềnh rang chưa chịu dậy. Chàng có thói quen ngủ bù như vậy vì ở dưới đất ít khi chàng có dịp o bế cặp mắt, phần vì chàng phải hoạt động nguy hiểm liên miên, phần khác cũng vì chàng du hí liền tù tì hàng tuần, hàng tháng thức trắng bên cạnh người đẹp.
Nhưng trong chuyến đi Anbani này chàng không buồn ngủ. Dẫu chàng vận công, tự kỷ ám thị mãnh liệt để tìm giấc ngủ, mắt chàng vẫn mở thao láo. Không phải vì chàng hồi hộp trước những nguy hiểm sắp tới. Mà vì trí óc chàng đang bị tràn ngập bởi hình bóng kiều diễm và nõn nà của cô gái chỉ ngồi cách chàng mấy thước.
Phi cơ bay về hướng tây-nam. Con đường này, Văn Bình đã đi nhiều lần trong thế chiến thứ hai. Sau thế chiến, hoạt động trong vùng ban-kăng, chàng đã viếng thăm những cộng hòa thân cộng mới thành lập, bề ngoài là du khách hiền lành nhưng bên trong là để móc nối với những thành phần chống Liên sô ở địa phương để phục vụ cho hệ thống điệp báo của ông Hoàng.
Vì vậy chàng chỉ nhìn đồng hồ tay là biết phi cơ đang bay trên không phận nước nào. Qua Uy-cờ-ren, phi cơ vượt biên giới sô viết, tiến vào vùng trời Lỗ mã ni. Chàng mới xa vùng này một thời gian mà tình thế biến đổi. Lỗ không còn là đàn em ngoan ngoãn của Liên sô nữa. Phi cơ mỗi lúc một lên cao và xuyên qua dẻo đất phía bắc của Bảo gia lợi. Sau hết là bay ngang miền nam của Nam tư trước khi đến Anbani.
Trong phi cơ không ai nói với ai một lời nào. Văn Bình ngồi hơi nghiêng để quan sát phía sau qua kẽ hở của chiếc mũ da. Chàng không thể nhìn được Chu-Ling nên không biết nàng làm gì bên cạnh cha nàng. Song chàng đã nhìn thấy trong trí tưởng tượng là nàng vẫn quấn quít lấy tờ báo, cặp mắt to và đen nâu gợi cảm vẫn cúi xuống trang giấy đen đặc chữ mà chẳng đọc chữ nào. Và Chu-Yao, cha nàng, vẫn băn khoăn với cây bút chì và tờ giấy đen đặc chữ số và công thức toán học ngoằn ngoèo …
Bên tay trái, đám hành khách mặc đồ đen, sơ mi trắng tiếp tục ngồi yên như tượng đá. Tưởng như pho tượng của Lênin chễm chệ giữa Công trường Đỏ ở Mạc tư khoa cũng chỉ bất động đến thế là cùng. Dường như tuân theo một nhà đạo diễn vô hình, phái đoàn “địa chất gia” Trung cộng đều dựa lưng vào ghế, vẻ mặt suy tư. Không thấy ai hút thuốc. Cũng không thấy ai đứng dậy. Và nhất là không thấy ai cất tiếng gọi nữ tiếp viên. Văn Bình có cảm tưởng là họ không bao giờ biết khát, hoặc đói bụng. Nữ tiếp viên bưng đến món gì, họ đều dùng món nấy, không bỏ dở song không xin thêm.
Bọn vệ sĩ “tủ gương” ngồi một đống phía sau có vẻ hoạt động hơn. Tuy nhiên, họ cũng không hoạt đồng bằng miệng như phần đông các vệ sĩ tây phương. Họ chỉ hoạt động bằng mắt. Cặp mắt sáng quắc núp dưới lông mày rậm rì của họ luôn luôn nhìn ngang, nhìn dọc. Chốc chốc cả bọn lại nhìn về phía hai cha con Chu-Yao, như thể họ sợ tưởng đoàn Chu-Yao hóa thành con muỗi bay mất.
Nhưng dẫu Chu-Yao hóa thành con muỗi như Tề thiên đại thánh thì họ cũng tìm ra trong chớp mắt. Vì muỗi đập cánh bay phải gây ra tiếng rè rè. Tiếng thở trong phi cơ cũng còn nghe được huống hồ tiếng đập cánh rè rè của chú muỗi …
Tuy nhiên Văn Bình không tin là bọn vệ sĩ chăm chú nhìn Chu-Yao với mục đích bảo vệ an ninh. Chắc hẳn họ mượn cớ nhìn chủ nhân để liếc trộm ái nữ đẹp như tiên nga của chủ nhân đấy thôi. Vì bằng đuôi mắt Văn Bình nhận thấy mấy tên “tủ gương” nuốt nước bọt. Họ nuốt nước bọt một cách khó khăn, mạch máu hai bên thái dương căng phồng, chứng tỏ sự thèm muốn trong cơ thể đang dâng cao tột độ. Văn Bình tự nhủ dầu sao họ cũng là người, con người ở Hoa lục lại khao khát đàn bà đẹp hơn con người ở mọi nơi nào khác trên trái đất.
Nhóm mật vụ sô viết ngồi hàng ghế sau cùng gần đuôi phi cơ. Khơrút đang lúi húi với các máy ảnh, còn Vêlana vẫn đẹp, vẫn ngon lành hơn bao giờ hết.
Văn Bình thở dài nhè nhẹ. Phi cơ đang bay trên không phận Nam tư. Lòng chàng bỗng dưng xao xuyến lạ thường. Trong quá khứ, có lần chàng đã nhìn trộm hành khách trên phi cơ bằng kẽ hở mũ phớt và bằng đuôi mắt như vậy. Hồi ấy, chàng đáp phi cơ quân sự chở một đoàn chính khách chống cộng ở vùng ban-kăng đến Ý đại lợi. Trong số hành khách cũng có những người đàn bà tuyệt đẹp. Đẹp đến nỗi chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ xây xẩm mặt mày. Văn Bình không sợ bị xây xẩm, song chàng không dám nhìn thẳng vì hỡi ôi, họ đều là gái có chồng, và chồng họ đều là ông bự. Thèm quá không biết làm cách nào chàng giả vờ ngủ, úp mũ lên mặt để nhòm trộm.
Hồi ấy, chàng mất hồn cả tháng. Vì người đẹp cũng có cảm tình với chàng mà không thể nào ngã vòng tay chàng trên máy bay. Thật ra, chàng đã có cơ hội mơn trớn và làm tình trong sự lén lút. Nhưng chính sự lén lút ấy đã làm chàng thèm muốn hơn lên.
Đàn bà ở Trung-Âu không yêu thì thôi, một khi đã yêu thì yêu như vũ bão. Có lẽ vì họ uống nhiều la-ve và nhất là rượu vang. Tuy nhiên, đàn bà Hung gia lợi nổi tiếng về tình ái hơn hết. Nổi tiếng, không những ở Âu châu mà còn trên cả thế giới nữa. Sở dĩ Văn Bình xoắn sít với gái Hung phần nào cũng vì trong nhóm người lưu vong hồi ấy có một phụ nữ Hung yêu chàng, nhưng phần lớn cũng vì chàng đã có nhiều kinh nghiệm bản thân. Hễ qua phương tây chàng đều lần mò tìm đàn bà Hung, họ không lạnh lùng như đàn bà Anh, tham lam như đàn bà Pháp, cứng đơ như đàn bà Đức, dễ dãi đến mức phát ớn như đàn bà Thụy điển, Đan mạch, khô khan như đàn bà phía nam biển Đại trung hải. Phụ nữ Hung yêu bằng một thứ tình mãnh liệt nhưng lại êm ái và dai bền …
Thứ tình kỳ lạ này cũng do phong thổ mà ra. Vì Hung là quôc gia có rượu vang ngon kinh khủng. Ngon hơn vang ngon nhất của Pháp nữa. Hàng năm Hung sản xuất 4 triệu hêtôlít vang. Đệ nhất tửu của Hung mang cái tên nên thơ là tôkay.
Dân lưu linh của Pháp thường khoe khoang rằng vang Hung ngon là do người Pháp du nhập. Điều này hoàn toàn không đúng. Cây nho đặc biệt của Hung đã mọc từ mấy ngàn năm trước trên đồi núi. Uống vang ở Hung phải tuân theo một thủ tục nên thơ: ly mở đầu, khách sẽ uống loại nhẹ, khách sắp cáo từ chủ sẽ mời một ly thơm phức khiến khách tê mê. Khách còn tê mê hơn nữa nếu chủ là phụ nữ đẹp, và mời uống rượu vang át-du phát xuất từ vùng Tôkay.
Văn Bình đã thưởng thức vang át-du từ bàn tay trắng nõn tháp bút của thần vệ nữ nên suốt đời vẫn nhớ. Rượu át-du không được chế tạo theo công thức quen thuộc, khi hái nho, người ta chọn những chùm lớn và mọng nước để nguyên trên cành phơi khô dưới nắng thu dìu dịu. Khi mùa thu sắp hết thì chùm nho trên cành đã khô nước, thu nhỏ lại, tiết ra mùi mật. Người ta hái đem về ép lấy chất mật và ủ với men thành rượu. Lệ thường, phải ủ từ 5 đến 8 năm mới ngon nhưng muốn thật ngon phải cất ba, bốn chục năm; thứ ngon thượng hạng thường là ba, bốn trăm năm. Chẳng thế mà vua Lộ y 14 của Pháp đã phải khen ngợi rượu vang tôkay là tửu vương và cũng là vương tửu.
Uống rượu nho đặc biệt từ nhiều thế hệ, phụ nữ Hung không giống phụ nữ năm châu về khoản tình ái là vì thế. Tuy nhiên, đất Hung còn một sản vật khác gia tăng lửa yêu lên một bậc nữa.
Sản vật này là paprika. Tức là ớt. Đủ loại ớt. Ớt đã trở thành môn gia vị không thể không có của nền gia chánh bản xứ. Người ta ăn ớt để át mùi thịt cá tanh tưởi, đằng này dân Hung ăn ớt với bất cứ món nào, thậm chí chiên khoai tây, luộc măng cũng bỏ ớt. Kỳ khôi hơn nữa, dân Hung còn khoái món sà-lát trộn dấm với … ớt.
Gia vị này có công dụng khích dâm nên phụ nữ Hung thường yêu gấp hai, gấp ba người thường.
Văn Bình lại thở dài nhè nhẹ.
Từ nhiều năm nay, chàng không được gặp lại giai nhân của chuyến bay lưu vong ngày nọ để uống rượu tôkay và nhắm với ớt paprika.
Bỗng chàng giật mình đánh thót. Chàng vừa nhớ lại một chi tiết quan trọng. Đêm qua Vêlana đã tỏ ra không được lưu loát khi trò chuyện bằng tiếng Nga. Thỉnh thoảng nàng lại chêm vào một tiếng Hung. Thì ra nàng là phụ nữ Hung. Điều khiến chàng tin chắc nàng là phụ nữ Hung là một đĩa bánh ngọt đặt trên bàn giấy của nàng.
Trời ơi, có thế mà chàng không biết! Đĩa bánh này là đĩa bánh rê-tét, bánh ngọt quốc hồn quốc túy của nước Hung cũng như hũ tiếu giá sống và phở đối với người Việt. Bánh rê-tét chỉ là bột cán mỏng, thật mỏng, càng mỏng chừng nào càng tốt chừng nấy, rồi trộn vào ít giọt mỡ nước cho béo, phủ lên trên ít mứt trái cây, đem đút lò. Bánh gồm nhiều lớp bột mỏng đè chận lên nhau, trông như hàng chục tờ giấy cạt-tông mỏng. Nghệ thuật của bánh này là cán bột thật mỏng, nhiều nhà hàng tây phương muốn học lỏm song đều thất bại, ngay cả phụ nữ Hung cũng có rất ít người khéo tay cán được bột thật mỏng để cuốn bánh rê-tét.
Thảo nào … thảo nào Vêlana đã yêu một cách vũ bão!
Qua kẽ hở của mũ dạ, Văn Bình lại liếc trộm Vêlana. Kỳ diệu thay, khi ấy nàng cũng đang liếc trộm chàng. Phải có con mắt quang tuyến X như mắt của nàng mới có thể nhìn thấy nhỡn tuyến lén lút của chàng bị vành mũ che khuất.
Tại sao nàng nhìn trộm chàng? Nàng thật tình yêu chàng ư? Cũng có lý. Nhưng nếu nàng là con người đa tình quá mức thì lẽ nào trùm Phản gián Bôrết lại cho phép nàng cùng đi với chàng qua Anbani? Văn Bình không tin rằng Bôrết thưởng công chàng bằng Vêlana. Tất nhiên nàng có nhiệm vụ theo sát chàng. Con mắt của nàng khi ấy không phải là con mắt soi mói, lạnh lùng của người điệp viên sô viết. Mà đó là con mắt rạo rực tình yêu, con mắt hẹn hò say đắm …
Phi cơ bỗng tròng trành.
Từ Nam tư qua Anbani thường có những cơn lốc trên thượng tầng không khí làm phi cơ tròng trành. Đối với người thường coi phi cơ là giường ngủ, từng là hoa tiêu thí nghiệm loại phi cơ X của Hoa kỳ bay nhanh nhất thế giới, lại từng thông thạo nghệ thuật nhào lộn trên trời thì sự tròng trành này không có nghĩa lý gì hết. Tuy vậy, chàng phải kiếm cớ đi vào phòng vệ sinh lần nữa. Chàng bèn rút mù-xoa ra lau miệng, rồi vịn ghế hai bên lần lần bước từng bước một xuống phía đuôi.
Chu-Ling vẫn tươi tắn như ngồi trên xa-lông phòng khách dưới đất trong khi bọn khoa học gia đực rựa ôm mặt, bịt tai, buột dây lưng chật cứng. Chàng không dám nghĩ đến việc tọa một bộ mặt thiểu nào nữa. Dường như đoán được thâm ý của chàng, Chu-Ling hé miệng cười nho nhỏ. Nàng cười, cốt là cười với chàng song mắt lại nhìn ra chỗ khác. Văn Bình mê mẩn tâm thần hụt chân suýt ngã.
Chàng suýt ngã thật sự chớ không phải đống trò. Chàng phải bám lấy thành ghế của Chu-Ling và đứng lại. Chàng vội vàng lên tiếng:
- Xin cô tha lỗi. Tôi bị hơi mệt …
Chàng nói bằng tiếng Anh. Chu-Ling chưa kịp đáp thì cha nàng đỡ lời:
- Không sao cả đâu. Lúc ông lên máy bay, trông ông đã có vẻ mệt, dường như mất ngủ …
Dịp may vô giá đã đến với Văn Bình. Cờ hạnh phúc tới tay, chàng còn ngần ngại gì mà chưa phất. Chàng tưởng phái đoàn bác học, đặc biệt là trưởng đoàn Chu-Yao mắc bệnh cấm khẩu, chàng không ngờ Chu-Yao lại lịch thiệp và dễ dãi đến thế.
Chàng bèn đáp:
- Vâng.. tôi bị mất ngủ suốt đêm qua tại … trụ sở KGB. Tôi chẳng làm gì phi pháp mà họ hâm dọa, đàn áp.
- Tôi biết, tôi biết. Tôi đã nghe những lời ông nói với họ tại sân bay. Ông cũng đi Anbani?
- Vâng, tôi là chuyên viên quảng cáo của công ty Maxman, Hạ uy di. Tôi đến Tirana để ký một hợp đồng quảng cáo với chính phủ cộng hòa nhân dân Anbani. Tôi tên là Kêvin.
- Tôi là Chu-Yao. Hân hạnh được quen ông.
Nói đoạn Chu-Yao cúi xuống tờ giấy chi chít phương trình trải rộng trên dùi. Chu-Yao chỉ được quyền tậm sự như vậy. Vả lại Văn Bình cũng không muốn y cà kê thêm nữa. Vì mục đích của chàng là gạ chuyện với cô gái con gái cưng thơm tho của y. Trong khi hai người trò truyện, Chu-Ling ngước mắt nhìn chàng. Ôi chao, cặp mắt của nàng lúc ấy sao mà rộng thế, đen thế, nâu thế, ước thế và sâu thế?
Nàng chỉ ngó chàng mà không nói. Văn Bình muốn nói mà tiếng nói của chàng lại mắc kẹt trong cuống họng. Chàng vốn là một gã con trai tán gái bặt thiệp và thao thao bất tuyệt, vậy mà đứng trước thần vệ nữ Chu-Ling chàng đâm ra mắc bệnh cà lăm.
Ngượng ngùng, Văn Bình muốn quay lại ghế ngồi, nhưng lại bị một ả tiếp viên mập mạp bịt kín lối đi. Như vậy mà may, vì nếu quay lại ghế ngồi chàng đã mặc nhiên thú tội với toàn thể hành khách là chàng giả vờ xuống phòng rửa mặt để tán tỉnh người đẹp Chu-Linh. Chàng đành rảo bước về phía đuôi.
Vêlana từ phòng vệ sinh bước ra. Nàng lườm chàng bằng đuôi mắt sắc như dao cạo. Dường như nàng muốn cảnh cáo chàng “coi chừng, coi chừng, gái này không chịu thua đâu”.
Chết rồi … Vêlana ghen. Một khi nàng ghen, nàng sẽ làm hỏng kế hoạch của Bôrết. Ruột gan rối như tơ vò, Văn Bình kéo cánh của sắt mỏng.
Trên bàn rửa mặt, chàng thấy một khẩu súng.
Khẩu súng của Vêlana.

(1) – Đó là Grando Fine Champagne Arbellot, một trong những thứ rượu đắt tiền nhất thế giới.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20][21][22][23]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM