Old school Swatch Watches
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Trước ngày lên đường Văn Bình đã đọc kỹ lý lịch của Hoxha. Từ năm 1946, Hoxha là đại lãnh tụ của Anbani. Dưới quyền Hoxha, mật vụ địa phương đã trở thành một cơ quan vô cùng hữu hiệu. Nhân viên gián điệp tây phương sợ mật vụ Hoa lục chừng nào thì cũng sợ mật vụ Anbani chừng nấy. Chàng lẩm bẩm một mình:
- Vậy mà mình đến tận nơi!
Ngồi bên, gã béo cựa mình làm chiếc Fan Hoan rung chuyển dữ dội:
- Phải, đến nơi rồi.
Ý hắn muốn nói đến khách sạn Dajti. Khách sạn này do người Ý xây cất được coi là một kỳ quan ở Tirana, vì ở đó cái gì cũng lớn nhất, đắt nhất và sang nhất. Chỉ có ngoại kiều, và phải là ngoại kiều tư bản mới dám léo hánh tới đó vì tiền phòng cũng như tiền ăn uống đắt ngoài sức tưởng tượng của dân chúng trong xứ.
Tòa nhà đã rộng lớn, khách trọ lại ít – vì được đành cho yếu nhân – nên đứng ngoài trông vào nó càng rộng lớn thêm, như thể không có người ở.
Chiếc Fan Hoan đậu xẹt trước lữ quán. Văn Bình mừng khắp khởi khi thấy đoàn xe Mercédès dài ngoằng. Phái đoàn bác học Trung hoa vừa xuống. Họ ngụ tại đây làm công tác của chàng trở nên dễ dàng. Tuy nhiên, chàng quan tâm đến công tác thì ít ( vì đâu phải là công tác của chàng ) mà là quan tâm đến Chu-Ling thì nhiều. Nụ cười, luồng mắt chan hòa ý nghĩa của nàng đã báo chàng biết là nàng có thiện cảm với chàng. Từ thiện cảm đến yêu đương chỉ là một quãng đường ngắn.
Gã béo lạch bạch xuống xe. Một thanh niên tầm thước đợi sẵn ngoài cửa khách sạn chạy lại. Hắn nói nhỏ vào tai gã béo.
Gã béo quay lại Văn Bình:
- Như ông đã rõ, tôi là cộng sự viên của đồng chí thứ trưởng bộ Ngoại thương Mêlét. Ngày mai đồng chí thứ trưởng sẽ tiếp ông. Nhân tiện giới thiệu với ông một cộng sự viên của tôi.
Cộng sự viên, cộng sự viên … ở đâu cũng thấy toàn là cộng sự viên, tại sao hắn không nói quách rằng cả Mêlét, lẫn hắn và tên cộng sự của hắn đều ăn lương của mật vụ thần kinh quỷ khốc Sigurimi?
Gã thanh niên cúi đầu chào Văn Bình. Chào xong hắn mới rón rén chìa tay ra bắt. Trông hắn, ai cũng tưởng hắn là con người khiêm tốn và hiền hậu nhất thế giới. Nhưng Văn Bình không thể tưởng lầm như vậy được. Tròng mắt hắn, cử chỉ nhún nhường giả tạo của hắn đã tiết lộ cho chàng biết hắn là nhân viên an ninh giàu kinh nghiệm, còn giàu kinh nghiệm gấp hai gã KGB theo chàng như hình với bóng ở Mạc tư khoa.
Gã thanh niên nói bằng tiếng Anh giả cầy:
- Tôi có nhiệm vụ giúp đỡ ông về mọi mặt. Ông cần gì, xin cứ cho tôi biết, tôi sẽ làm ông vừa lòng ngay.
Văn Bình định xỏ “anh có em gái nào kháu khỉnh ông, tôi cần cái khoản ấy lắm”, nhưng lại lên tiếng cám ơn. Vì nếu chàng vòi vĩnh, hắn sẽ tìm cách thỏa mãn. Có thể hắn dẫn em gái của hắn đến phòng chàng thật, nhưng cô ả cũng lại là nhân viên mật vụ. Biết đâu hắn chẳng giới thiệu một cô gái lầu xanh, mà giới làm tiền ở Tirana lại khét tiếng về bệnh hoa liễu … Tham ăn để rồi phải uống trụ sinh hàng kí, phải vào dưỡng đường của Sở ở Sài gòn để điều trị thì nguy. Các nữ nhân viên Biệt vụ, trong số có Thu Thu, Nguyên Hương, Quỳnh loan sẵn sàng tha tội trăng hoa cho chàng, nhưng chắc sẽ không bao giờ sẵn sàng đón tiếp một đại tá Z 28 mắc bệnh … tình, căn bệnh ghê tởm nhất đối với giai nhân thượng lưu.
Gã béo đã lủi đầu mất. Té ra hắn chỉ có trách nhiệm hộ tống chàng từ sân bay về đến lữ quán. Từ phút này trở đi là trách nhiệm cũa gã thanh niên tầm thước.
Hắn trạc độ 25, 26, cái tuổi không già cũng không trẻ. Đối với các hoạt động thương trường hoặc kỹ nghệ thì 25 tuổi là còn non, song trong ngành điệp báo thì đó là tuổi lớn. Phần lớn nhân viên gián điệp đều chết hoặc giải nghệ trước khi quá 30.
Thân thể và diện mạo hắn không có nét nào đặc biệt. Văn Bình không thể đặt tên cho hắn là gã béo hoặc gã gày. Mọi bộ phận trên người hắn đều thuộc cỡ trung bình, không cao không thấp, không lớn không nhỏ, không dài không ngắn, không nặng cũng không nhẹ. Hắn có bộ mã tầm thường cũng như hàng ngàn, hàng vạn nhân viên an ninh lão luyện khác trên thế giới. Chính sự tầm thường ấy lại rất nguy hiểm.
Điểm đặc biệt duy nhất trên mặt hắn là một vết thẹo. Vết này không lấy gì làm lớn. Nó nằm khuất dưới vành tai, phải quan sát kỹ mới nhìn thấy.
Không biết tên hắn, Văn Bình đành đặt tên hắn là “gã thẹo” vậy.
Gã thẹo xun xoe dẫn đường. Văn Bình định xách cái va-li đựng quần áo lên thì một nhân viên khách sạn ốm o le te chạy ra. Hắn lẩn trốn ở đâu mà bây giờ mới thấy mặt. Muộn còn hơn không, vì được bồi xách va-li là hên lắm rồi. Tại các quốc gia cộng sản, vấn đề xách va-li cho khách được coi là xa xỉ phẩm hạng nhất. Nhiều khi còn được coi là vi phạm chủ quyền quốc gia nữa là khác. Trong những dịp hoạt động tại Hà nội, Văn Bình đã phải xách hành lý lên lầu, xuống lầu mỏi tay, è cổ.
Tên bồi có vẻ không được ăn no nên ì à ì ạch mới vác nổi cái va-li mà Văn Bình chỉ cần một ngón tay là rón lên được. Mặt hắn rám nắng nhưng vẫn xanh mét. Mặt trời ở công trường chỉ có thể đốt cháy làn da chứ không che giấu được vẽ thiếu ăn và bệnh hoạn. Dân Anbani là dân nghèo nhất, cực nhất trong đám chư hầu cộng sản Đông-Âu.
Gã thẹo đã vọt lên cầu thang từ trước. Văn Bình hơi ngạc nhiên khi thấy hắn quên mở cửa thang máy. Té ra cái bệnh thang máy hỏng là bệnh chung của toàn thể thế giới “xã hội chủ nghĩa”.
Thấy chàng dán mắt vào cái thang máy đồ sộ, kền sáng bóng, tên bồi cười một cách thiểu não:
- Phiền ông dùng cầu thang thường vậy.
Văn Bình cũng cười:
- Thang máy hư?
- Thưa ông. Hôm qua nó mới hư. Còn hôm nay thì điện hư.
- Còn mai? Liệu nó còn hư nữa không?
Tên bồi không hiểu rằng chàng có ý châm biếm tàn nhẫn. Nên trả lời một cách hiền lành:
- Ồ, một tháng 30 ngày thì nó được nghỉ 25 ngày. Nó còn sướng hơn chúng tôi gấp chục lần.
- Tại sao không thay máy mới?
- Vì cái thang máy khốn nạn này chỉ có mã ngoài là mới, bên trong là động cơ do Liên sô chế tạo. Từ năm 1961, đồng chí chủ tịch Hoxha tẩy chay bọn xét lại Liên sô thì bộ phận thay thế thang máy cũng hết.
Hai người đã lên đến nửa cầu thang. Gã thẹo đã tới lầu trên từ nãy. Giờ đây chỉ có Văn Bình và tên bồi. Chàng lấy trong túi ra tờ 10 đô-la xòe rộng ra, áp vào mắt hắn. Buộc-boa 10 đô-la cho bồi phòng là chuyện quá thường đối với Văn Bình. Nếu bồi phòng là hoa thơm của giống cái, đã có lần chàng buộc-boa ba, bốn tờ giấy trăm đô-la một lúc. Đó là tặng không. Trong trường hợp có này nọ, tiền tặn, có thể lên đến cả ngàn.
Anbani xài một loại tiền gọi là đồng lek. Cứ 5 đồng lek ăn một đồng đô-la. Giỏi lắm tên bồi được lãnh hai ba chục lek một tháng. Nghĩa là 10 đô-la tương đương với hai tháng lương của hắn.
Trước tờ bạc xanh thơm phức, mắt hắn đang ti hí vì sợ ánh sáng bỗng mở toét ra. Miệng hắn cũng loe tròn như cái ống nhổ. Văn Bình thấy tay hắn run run, chân hắn run run, toàn thân hắn đều run run. Chắc hắn từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay hắn chưa khi nào được khách thưởng một món tiền lớn như vậy.
Hắn nói không ra hơi:
- Thưa, ông cho tôi?
Văn Bình nhét vào túi trên của hắn:
- Ừ, cho anh đấy.
- Thưa, ông cho cả?
- Ừ, chẳng lẽ bắt anh xé lại một nửa.
- Thưa, đó là 10 đô-la Mỹ.
- Ừ, đúng 10 đô-la.
- Ông cho cả 10 đô-la.
- Dĩ nhiên là cho cả. Tại sao anh hỏi đi hỏi lại ngây ngô như thế?
Hoảng hốt, hắn rút tờ bạc ra khỏi túi áo trên đút thật nhanh vào trong cạp quần. Hắn đã tỏ ra có khá nhiều kinh nghiệm. Tại Anbani, chỉ trò truyện với ngoại nhân cũng đủ bị tù. Trên khắp nước có chừng 15 trại giam. Dân số chưa tới 2 triệu mà gần 90.000 người bị tù, và gần 9.000 người chết trong tù, kể ra đó cũng là một thành tích đáng ghi nhớ. Tại nhiều vùng trong xứ, luật pháp còn dùng roi vọt làm hình phạt. Hình phạt thường thấy nhất là một viên đạn vào gáy. Nửa đêm về sáng, một chiếc xe hơi đậu xịch trước cửa, nạn nhân bị lôi đi, và không bao giờ trở về nửa. Nạn nhân không hề bị đưa ra tòa để xét xử hoặc lãnh án. Mà chỉ bị đưa vào trụ sở Sigurimi, thẩm vấn qua loa rồi ăn đạn.
Phòng của Văn Bình ở lầu nhất. Gã thẹo đã mở cửa sẵn, và đợi bên ngoài.
Tên bồi khúm núm xách va-li vào trước. Văn Bình đoán chắc hắn phải là nhân viên mật vụ. Chàng đã đánh một nước cờ dò đường, tuy nhiên chàng không sợ thua vì quan sát vẻ mặt của tên bồi sau khi nhận tiền chàng biết hắn sẽ không báo cáo với cấp trên. Kinh nghiệm cho thấy những chế độ độc tài nghiệt ngã nhất cũng là những chế độ dễ hối lộ nhân viên công lực nhất.
Tên bồi lại khúm núm bước ra ngoài. Gã thẹo mở cửa sổ, hít một hơi dài rồi nói:
- Có lẽ phòng ở Dajti không sang trọng bằng phòng khách sạn bên Mỹ, nhưng xin ông tin rằng sự chiêu đãi ở đây nồng hậu hơn. Có nước lạnh, nước nóng đủ cả. Có cả điện thoại trong phòng. Ông có thể nói tiếng Anh với điện thoại viên. Tôi sẽ túc trực ngày đêm ở dưới nhà. Ông cần gì, cứ cho tôi biết.
- Tên tôi là Kêvin, còn ông?
- Baki. Xin ông cảm phiền, phòng này lâu ngày không có người ở cửa đóng im ỉm, lại ít lau chùi nên thoang thoảng có mùi mốc. Nhưng chỉ mở cửa một lát là hết. Tôi sẽ sai bồi bơm nước thơm cho ông. Ông đã đói chưa?
- Cám ơn ông. Nếu ông ở vào địa vị tôi, ông sẽ biết là tôi không đói mặc đầu bao tử còn rỗng.
- Tôi hiểu rồi. Mọi du khách mới đến lần đầu đều nói như ông. Ông nóng ruột muốn ra đường để viếng thăm phố sá chứ gì?
- Ông quả là người sành khoa tâm lý. Ông tính, từ Mỹ đến đây đã xa, tôi lại phải đi từ Hạ uy di đến Mỹ rồi từ Mỹ mới đáp phi cơ qua Âu châu. Trong số đồng bào tôi ở Hạ uy di, có lẽ tôi là người thứ nhất được vinh dự đến thăm cộng hòa Anbani. Tôi phải đi thăm thật nhiều nơi để về kể lại cho gia đình và bè bạn …
- Cái đó, ông hoàn toàn yên tâm. Như đồng chí phụ tá nói hồi nãy, bộ Ngoại thương để sẵn chiếc Fan Hoan ngoài cửa khách sạn cho ông xử dụng. Chỉ phiền một nỗi là ông chưa quen đường sá lại không biết nói tiếng nước tôi nên lái xe một mình bất tiện. Chúng tôi đã lo liệu tài xế cho ông. Ông muốn đi đâu tùy ý. Còn như ông muốn đi bộ chơi để thở hút khí trời thì cứ tự tiện. Xin ông nhớ giùm Anbani là Anbani, không phải là Liên sô. Chúng tôi không khắc nghiệt với du khách tây phương như Liên sô đâu. Thôi bây giờ tôi xin kiếu từ vì ông đi xa, trong người chắc mệt mỏi, ông cần tắm rửa và nghỉ ngơi một lát.
Hắn rối rít bắt tay chàng. Chàng tiễn hắn ra ngoài cửa rồi mới trở vào. Theo kinh nghiệm, chàng không khóa cửa mà chỉ khép hờ. Như vậy để nhân viên mật vụ có thể mở ra bất cứ lúc nào họ muốn.
Chàng cũng không cần khom lưng nhìn dưới giường, phía sau vách tủ để tìm kiếm mối dây ghi âm nữa. Vì chắc chắn là mọi căn phòng đều bị ghi âm.
Tì tay vào cửa sổ Văn Bình nhìn xuống đường. Khách bộ hành ở Mạc tư khoa đã ít, ở đây còn ít hơn, ít đến nỗi chàng cảm thấy cô đơn và buồn tênh như lủi thủi một mình trên sa mạc mênh mông.
Đến khi quay lưng lại chàng đã thấy tên bồi ngoan ngoãn đứng chờ. Chàng chép miệng:
- Buồn quá!
Hắn nhe răng cười:
- Thưa, tài xế đã lái xe đến. Mời ông dạo quanh thành phố một lát.
Văn Bình thắt cái cà-vạt mới màu xám vào cổ:
- Dạo xe đã chán, mà dạo một mình còn chán hơn nữa. Ở nước tôi, ít khi du khách đi một mình.
- Đồng chí Baki sẽ cùng đi, nếu ông muốn.
- Đi với Baki thà ở trong phòng còn hơn. Người Mỹ chúng tôi có thói quen đi chơi với đàn bà. Trong khách sạn có cô thư ký nào xinh xắn không?
- Thưa, xin ông nói với đồng chí Baki. Việc này ở trên thẩm quyền của tôi.
- Vậy thì tôi gõ cửa từng phòng để mời nữ du khách đi chơi với tôi cũng được.
- Thưa, không được đâu.
- Tại sao? Baki nói là tôi được hoàn toàn tự do kia mà …
- Thưa, tôi nói như vậy không có nghĩa là cấm đoán ông. Mà vì ở tầng thứ nhất này chỉ có một mình ông.
- Chỉ có một mình tôi ở tầng nhất? Còn các du khách khác?
- Thưa, tôi không biết. Tôi chỉ phụ trách ở tầng lầu nhất.
- Nghe anh nói, tôi buồn phát thối ruột.
Chàng định hỏi phái đoàn bác học Trung hoa ở tầng lầu mấy song chợt nhớ đến máy nghi âm trong phòng nên lặng thinh. Chàng bèn rón rén bước ra hành lang đóng cửa lại. Tên bồi vội vã theo sau.
Chàng dí một tờ 20 đô-la mới tinh vào má hắn:
- Anh còn thích đô-la nữa không?
Hắn thở ra một cái nhẹ:
- Thưa, tiền thì ai chẳng thích.
- Vậy, anh cầm lấy.
Không đợi chàng nhắc lại hắn đã dùng phép quỷ thuật cất biến tờ bạc vào cạp quần. Xong xuôi hắn mới ghé tai chàng:
- Ông cần gì?
Chàng cũng thì thầm đáp lại:
- Đàn bà.
- Chuyện này hơi khó, nhưng nếu ông chờ đến đêm em có thể lo liệu được. Thỉnh thoảng gặp khách tốt, các cô thư ký ở đây cũng làm thêm giờ phụ trội. Giá cả không lấy gì làm đắt.
- Bao nhiêu?
- Tùy theo trường hợp. Chẳng hạn cô phụ trách tổng đài còn trẻ, mới 20 xuân xanh, chưa chồng, lại đẹp nên đòi giá cao, 15 lek một lần, và khách phải là đàn ông khôi ngô, khỏe mạnh như ông, già nua và ốm yếu thì đừng hòng, xấu trai thì trả 100 lek cô ta cũng không thèm đến. Nếu ông không chú trọng đến sắc đẹp mà chỉ cần kinh nghiệm thì có hai cô thư ký trong ban giám đốc. Tối đa là 5 lek. Những ngày lãnh lương thì có thể cao hơn đôi chút. Ông có thể trả 3 lek cũng được.
- Chắc hai cô này phải là gái già …
- Khoảng 32, 33 gì đó.
- Bên ngoài anh có quen ai không?
- Quen thì quen nhiều, nhưng mang vào trong khách sạn không được. Chẳng dám giấu ông …
- Hiểu rồi. Hoạt động mãi dâm của nữ nhân viên khách sạn được Sigurimi cho phép.
- Không hẳn như vậy. Trung ương không hề cho phép. Đó chỉ là sáng kiến của ban giám đốc. Để cho nữ nhân viên kiếm thêm đồng ra đồng vào. Tuy nhiên, tuyệt đối họ không được ngủ với người bản xứ. Họ chỉ được phép ngủ với du khách ngoại quốc. Ông muốn không? Tôi đưa ảnh ông xem. Đây là ảnh của cô phụ trách tổng đài điện thoại.
Tên bồi “ma cô” chìa cho Văn Bình xem ba tấm ảnh đen trắng cở 6 x 9, cất trong bót-phơi. Vì là ảnh đen trắng nên chàng không biết được da dẻ nàng ra sao. Nhưng căn cứ vào những đường nét trong hình, cô bé tổng đài điện thoại cũng không đến nỗi là hạng xoàng. Nếu là ở Sài gòn thì nàng có thể được tuyển mộ vào các ổ nhện thượng lưu từ ba bốn ngàn bạc trở lên. Trong cả ba tấm ảnh, nàng đều mặc đủ quần áo, chứ không khỏa thân như trong an-bom của các khách sạn ăn chơi. Tuy nhiên, áo quần của nàng đều thuộc loại mỏng dính và lõa lồ nên du khách có thể quan sát tường tận món hàng trước khi mua sắm.
Giá không bận việc Văn Bình đã xỉa ngay 6 đô-la, nghĩa là 30 lek để thuê cô vợ đẹp Anbani, 6 đô-la, cho dẫu giá chợ đen ở Sài gòn là hơn 200 đi nữa thì mới có 1.200, còn rẻ chán! Những biệt thự kiêm thanh lâu ở Sài gòn đều đòi giá cắt cổ mà đôi khi lại cung cấp vi trùng nữa. Dầu sao gái Sigurimi cũng có bảo đảm hơn …
Nhưng công việc trên hết, Văn Bình chỉ mượn câu chuyện chơi hoa để bước sang một đề tài khác. Chàng bèn nhăn mặt:
- Cũng tàm tạm thôi. Anh có thể kiếm người nào khá hơn cô này nữa không?
Hắn liếm mép:
- Thưa, cô này là hạng nhất rồi.
- Hừ, so sánh với cô con gái rượu của bác sĩ Chu-Yao thì chỉ là ma mút đứng cạnh thần Vệ nữ.
Tên bồi trợn tròn mắt:
- Trời đất quỷ thần ơi, ông muốn nói đến cô Chu-Ling ư?
- Phải, người đẹp Trung hoa Chu-Ling.
- Tôi không dám so sánh như vậy.
- Tại sao?
- Vì cô Chu-Ling là thượng khách của chính phủ, và đang học tại trường đại học Tirana.
- Về cơ khí?
- Vâng, chỉ còn một năm nữa thì tốt nghiệp. Không ngờ ông là du khách mới đến mà biết rõ đến thế. Nếu ông cho phép tôi khuyên nhủ thì tôi sẽ mong ông tránh xa.
- Bông hoa đã có chủ?
- Không, nàng vẫn còn son giá. Nhưng chiếm được trái tim nàng khó lắm. Nhiều nhân vật trong chính phủ đã có cảm tình sâu đậm với nàng song đều thất bại, hoàn toàn thất bại. Chu-Ling không hề yêu ai.
- Nàng sẽ yêu tôi.
- Tôi can ông lần nữa. Dầu sao tôi trò truyện với ông thế này đã là quá nhiều. Cấp trên có thể sẽ quở trách tôi.
- Quở trách là ít. Anh còn có thể ăn đòn nữa nếu cấp trên biết anh nhận của tôi 30 đô-la.
- Thôi, tôi xin trả lại ông.
- Trả lại vô ích, dầu sao anh cũng đã cất vào túi, và tôi đã dứt khoát biếu anh. Tôi không nói với ai đâu mà anh sợ. Chóng ngoan, tôi còn cho anh thêm nữa.
- Ông muốn biết số phòng của Chu-Ling?
- Giỏi lắm. Phòng nàng số mấy?
- Số 308, lầu 3.
- Đây nầy, cầm lấy 20 đô-la. Vị chi 5 chục. Tán hươu tán vượn trong 5 phút mà được 50 đô-la, anh quả là người tốt số.
- Cám ơn ông. Ông cần gì, dầu khó khăn đến đâu tôi cũng xin giúp đỡ.
Tên bồi “ma cô” vái chàng một cái thật dài rồi bước lùi một quãng trước khi quay lưng lại, tiến lại cầu thang. Các quốc gia cộng sản thường tự hào tận diệt được lề lói nô lệ, nhưng trên thực tế lề thói nầy lại phát triển mạnh mẽ hơn ở nơi nào khác dưới thế lực của đồng tiền. Theo kinh nghiệm Văn Bình biết là có thể làm được nhiều việc với giá trị ghê gớm của ngoại tệ đô la tư bản. Chính vì kinh nghiệm này mà các phi công thám thính bay trên vùng trời sau bức mán sắt đều mang theo một cái túi riêng đựng tiền vàng, đồng hồ vàng và … đô-la Mỹ để mua chuộc dân chúng bản xứ trong trường hợp phải đáp xuống.
Văn Bình huýt sáo miệng bước vào phòng tắm. Nếu nhân viên Sigurimi theo dõi chàng bằng máy ghi âm họ sẽ không nghi ngờ vì họ luôn luôn cho rằng du khách tây phương, nhất là du khách Mỹ, thường mắc bệnh huýt sáo miệng điếm đàng.
Chàng cởi quần áo, đứng dưới hoa sen, những giọt nước lăn tăn đang rớt xuống vai chàng thì cửa phòng tắm mở ra. Kẻ đột nhật vô lễ này là Khơrút, nhân viên KGB.
Hắn đon đả:
- Chào anh Kêvin. Chà, thân hình anh đẹp ghê! Trách nào đàn bà con gái chẳng mê anh như mê thuốc phiện!
Văn Bình nhìn ra phòng ngoài:
- Tôi đã khóa cẩn thận, anh vào đây bằng cách nào?
- Bằng chìa khóa.
- Anh coi chừng, họ biết được thì nguy.
- Thành thật cám ơn anh. Khơrút này đã nổi tiếng về đức tính chu đáo.
Văn Bình đưa ngón tay lên môi:
- Suỵt. Yêu cầu anh giữ miệng.
Khơrút cười ha hả:
- Chà … anh định lo giùm cả cho nhân viên KGB nữa hả?
Văn Bình hốt hoảng:
- Nói nhỏ chứ. Có máy ghi âm trong phòng.
- Dĩ nhiên. Mọi khách sạn ở Tirana đều có máy ghi âm bí mật. Cũng như ở Mạc tư khoa vậy. Nhưng tôi đã có cách làm cho máy ghi âm của Sigurimi không thu, không phát được gì cả.
- Anh đã gỡ ống loa ghi âm?
- Điên. Trừ phi là điên mới làm như vậy. Tắm xong, anh ra phòng ngoài kiểm soát lại xem. Mọi ống loa, mọi mối giây đều còn nguyên.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20][21][22][23]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM