Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

CUỘC HÀNH QUÂN VẤT VẢ - QUÁN CÀ PHÊ TRONG RỪNG CỎ - CÔNG PHÁ PHÁO ĐÀI TRONG RỪNG – ĐÁNH NHAU VỚI LŨ KIẾN - DƯỚI MỘT CÂY NẤM – LỤT LỘI.
Karik và Valia đứng sát bên bờ lá.
Vòm cây rung rinh dưới chân. Xuyên qua những khoảng trống của lá thấp thoáng mặt đất xa vời.
Nhảy xuống dưới ư? Ai dám nhảy từ trên độ cao này?
Valia bấu chặt lấy tay Karik.
Con rùa đỏ đã bò lại rất gần. Chỉ một phút nữa là nó sẽ nhảy xổ vào lũ trẻ, vồ lấy chúng ăn ngấu nghiến …
- Các cháu đừng sợ! Đừng sợ! - Tiếng Ivan Germogenovich bỗng vang lên – Con bọ rùa đấy mà. Nó không đụng đến bọn cháu đâu. Lại đây với bác.
- Nó sẽ không động đến đâu! Valia thì thầm nép sau lưng Karik.
Không rời mắt khỏi con rùa khổng lồ, Karik lùi xa ra.
Giáo sư động viên:
- Nào các cháu dũng cảm lên!
Bọn trẻ quay ngoắt lại, ù té chạy xô cả những con bọ xanh. Thở không ra hơi chúng chạy ba chân bốn cẳng lại phía giáo sư, ngã sõng xoài trên lá rồi lủi ngay vào sau tấm lưng to rộng của Ivan Germogenovich.
Giáo sư noi:
- Nó là con vật rất hiền lành mà! Các cháu việc gì phải sợ.
Valia thở gấp:
- Tuy nó hiền lành, nhưng trông dễ sợ quá đi!
Karik la lên:
- Ôi, bác xem kìa! Cái con hiền lành ấy đang làm trò gì thế kia?
Con bọ rùa lại gần đàn bọ xanh, dừng lại rồi đột nhiên dùng chân quật ngã một con bọ xanh, vơ nó vào lòng, dùng toán thân đè lên rồi ghé miệng vào hút. Chỉ trong chớp mắt con bọ chỉ còn lại bộ da xanh.
Con bọ rùa bắt đầu ăn tiếp những con khác. Nó đè bẹp chúng dưới thân mình rồi cắn như ta cắn hạt dưa.. Ăn xong nó quăng bộ da tỏ ý ghê tởm.
Bọn trẻ chưa kịp hoàn hồn thì trên tấm lá đã không còn một con bọ rệp.
Ăn xong lũ bọ rệp, con bọ rùa đưa cái chân to tướng lên vuốt ria, đá những bộ da dưới chân đi rồi bước lại gần bờ lá. Nó giương tấm áo giáp lên để lộ ra cái đuôi áo mầu kem trong suốt. Tấm áo giáp kêu răng rắc tách ra thành hai cánh trông như hai cái bồn giặt. Sau đó nó lại giương ra thêm hai cánh mỏng trong suốt nữa. Những cánh này quay vù vù như chong chóng, quạt gió vào mặt các khách du lịch. Con bọ rùa từ từ rời chiếc lá bay đi xa mãi trên cánh rừng.
Valia nói:
- Gớm, bọ rùa thế đấy! Ăn sạch rồi bay đi mất.
Ivan Germogenovich nói:
- Thế thì càng tốt chứ sao! Làm thế là tốt và cần thiết.
- Tốt ư bác?
- Cố nhiên rồi… Phải dùng mọi cách để tiêu diệt lũ bọ rệp. Nhưng có lẽ cách tốt nhất để đối phó với chúng là bọ rùa… Ở bên Mỹ người ta đi lượm bọ rùa hàng bao tải, rồi khi mùa xuân đến thả chúng vào các vườn rau có bọ rệp. Những người đi lượm bọ rùa có cả bản đồ đánh dấu những chỗ tụ tập nghỉ đông của những con côn trùng có ích ấy. Người ta lượm chúng ở những chỗ đó.
Valia hỏi:
- Sao lại phải diệt bọ rệp hả bác? Sữa của chúng ngon lắm mà.
Ivan Germogenovich đồng ý:
- Sữa thì đúng là ngon thật. Nhưng bản thân con bọ rệp là loài côn trùng rất có hại. Ngoài ra nó còn là loài sinh sản rất nhanh trên đời. Nếu không có bọ rùa tiêu diệt chúng thì người ta khó mà chống được với lũ bọ rệp.
- Bọ rệp có hại thế nào ạ?
- Chúng tấn công vào những cây ăn trái, vào hoa, vào lá rau. Nói gọn lại là vào mùa hè, khó mà gặp cây cối nào lại không có bọ rệp.
- Thế chúng làm gì ạ?
- Con bọ rệp hút nước của cây cối. Nhưng đó chưa phải là điều tệ hại nhất. Cái hại nhất là sữa của chúng, mà các cháu rất thích ấy, bịt kín lỗ thở của lá cây làm lá cây không thở và lớn lên được. Dễ hiểu là lá cây bị chết. Mà lá cây bị chết thì chẳng có rau cỏ hoa quả gì nữa. Nhưng thôi, nói chuyện láng nháng thế đủ rồi. Nghỉ ngơi rồi - đến lúc phải lên đường thôi. Đi nào các bạn!
Trước khi trèo xuống, Ivan Germogenovich còn đưa mắt tìm kiếm ngọn hải đăng xa xôi ở phía chân trời.
Ở phía tây lá cờ đỏ bay phấp phới trong gió trên những đám rừng cỏ rậm.
Ivan Germogenovich tụt xuống, lẩm bẩm:
- Đường chúng ta đi về phía tây. Phải giữ hướng theo mặt trời.
Giáo sư nhảy xuống đất.
- Đi nào! – Ông gọi to rồi bước đều trong khoảng rừng thưa, cất tiếng hát nghe như gió rít trong ống máng:
Tiến lên! Kèn đang gọi lên đường.
Hỡi các bạn trẻ dũng cảm.
Hãy ngẩng cao đầu và đi đều bước.
Như chim đại bàng cánh lướt trời cao.
Valia nhăn mặt, lấy ngón tay bịt tai.
Karik phảy tay như muốn nói cứ để cho bác ấy hát. Là người ai chả có thiếu sót nào đó.
Giáo sư cũng chỉ là người thôi.
*
* *
Các khách du lịch đang đi trong rừng.
Những cây cao không có cành giống như một cột ăng ten khổng lồ.
Những tia nắng rơi xuống từ trên cao nằm dài trên mặt đất thành từng dải màu vàng óng. Mặt đất giống như một cái chăn vàng rằn ri. Các khách du lịch lúc thì leo lên những dốc núi cao dựng đứng, lúc trượt xuống theo triền núi làm những đám bụi bốc cao mù mịt.
Hết những khe lạch sâu lại đến những đồi cao. Rừng cây bao phủ khắp từ đáy khe lạch cho đến đỉnh núi cao.
Mặt đất lồi lõm nham nhở.
Chân tay giáo sư và bọn trẻ đầy những vết xây xát. Trán Valia bị u một cục xanh rất to. Mũi Karik bị sưng phồng, ngực bị một vết sước tấy đỏ chạy dài suốt lồng ngực.
Bọn trẻ thở hồng hộc nhưng không chịu tụt lại sau giáo sư dù chỉ một bước.
Mặt trời như thiêu đốt vai và tay rất đau. Chốc chốc Ivan Germogenovich lại lấy tay chùi mồ hôi trên khuôn mặt ướt đầm. Valia thì đỏ nhừ như bị luộc nước nóng.
Karik cố nói đùa:
- Cái Châu Phi này ghê thật! Thêm một ngày nữa như hôm nay chắc chúng ta sẽ lột da hết. Ai nấy sẽ rằn ri như ngựa vằn cả.
Ivan Germogenovich và Valia lặng thinh. Họ đi vừa liếm cặp môi khô nẻ vừa chốc chốc lại ngó quanh xem có sông ngòi nước gì ở gần không.
Nhưng không có nước ở đâu cả.
Cuối cùng Valia không chịu nổi, cất tiếng kêu:
- Trời ơi, khát quá đi mất!
Karik đáp lại giọng khản đặc:
- Anh cũng thế thôi, họng cứ như bị đổ đầy ớt ấy.
Giáo sư động viên bọn trẻ:
- Cố lên, đừng có ỉu xìu ra thế! Phải có nước ở gần đâu đây thôi.
Chẳng mấy chốc Valia hoàn toàn kệit sức.
Cứ độ mươi phút cô lại nói:
- Nghỉ một lát đi.
Các khách du lịch nhiều lần dừng lại ngồi nghỉ. Nhưng ngồi trên mặt đất bị nung nóng còn tệ hơn là bước đi. Vừa ngồi một phút là họ lại phải bật dậy, lên đường đi tiếp.
Giáo sư làu bàu:
- Hừm… cứ như là đi trong sa mạc Kara – Kum (1)
Valia bước đi lảo đảo. Cô nức nở:
- Uống nước! Uống nước!
Karik đi như người trong mộng, hết vấp ngã lại xô vào cây.
Rồi đột nhiên qua khoảng trống của rừng bỗng thấp thoáng một dải màu xanh lơ.
- Nước kia rồi! – Valia reo lên, cắm đầu chạy tới.
Giáo sư và Karik quên cả mệt nhọc chạy đuổi theo Valia.
Rừng thưa dần.
Giữa những lùm cây xanh, treo lơ lửng nhiều bông hoa khổng lồ màu xanh lơ. Còn nước thì không thấy đâu cả.
Valia nằm vật xuống đất.
- Cháu chịu thôi… - Cô rên rỉ.
Giáo sư lúng búng nói:
- Sắp có ngay bây giờ đây!
Ông đỡ cô bé dậy.
- Phải đi thôi cháu Valia ạ! Cùng đi nào!
Làn nước trong mát luôn ám ảnh giáo sư và bọn trẻ, làm cho họ luôn ảo giác có nước trên mỗi bước đi. Lúc thấy nước thấp thoáng ở đằng trước, lúc lại thấy ở bên phải hay bên trái.
Các khách du lịch đã kiệt lực, chạy đến chỗ tưởng như có nước, nhưng lần nào cũng chỉ tìm thấy những bông hoa màu xanh lơ.
Valia thều thào:
- Uống nước! Uống nước!
Karik mấp máy cặp môi khô héo.
- Uống nước!
Ivan Germogenovich lảo đảo ngã sấp xuống đất. Bọn trẻ cũng lăn xuống bên cạnh.
Họ nằm thở thoi thóp vì nóng và vì khát.
Những con quái vật rừng cỏ rậm chạy đi chạy lại xung quanh tựa như một ngã tư ồn ào tấp nập trong đường phố lớn… Nhưng các khách du lịch giờ đây chẳng còn hơi sức nào để ý đến chúng nữa. Một con sâu bò qua gần sát, đụng cả vào tay Valia, nhưng Valia không động đậy.
- Uống nước!
- U.. u.. ô.. ố.. ng nước! - Bọn trẻ rên rỉ.
Giáo sư lảo đảo đứng dậy.
Cần phải đi. Nhưng đi đâu bây giờ? Biết ở phía nào có nước?
Ivan Germogenovich tựa mình vào thân cây, cúi đầu xuống sát tận ngực, đưa cặp mắt mờ đục nhìn xung quanh. Đột nhiên một mô đất ngay sát cạnh Ivan Germogenovich động đậy. Sỏi đá lăn xuống ầm ầm. Đỉnh mô đất nứt ra làm đôi. Thấp thoáng những cái râu dài thò lên không trung rồi từ dưới đất hiện ra một cái đầu rất to, tiếp theo là một thân hình màu đen viền vàng bò lên…
Giáo sư reo lên:
- Chúng ta thoát rồi!
Bọn trẻ vội ngóc đầu dậy.
- Dậy ngay! Có nước đây rồi! – Ivan Germogenovich gọi ta. Thu thập hết sức lực còn lại, Karik và Valia nhỏm dậy.
- Cho cháu… một giọt!
- Một phút nữa các cháu sẽ có cả dòng sông. Một người quen thân của bác sẽ đưa ta đến đó.
Giáo sư vẫy tay về phía con quái vật viền vàng đang rũ bụi đất ra khỏi mình. Nó trông giống như con bọ dừa. Nhưng con bọ dừa này to như một cái đầu tàu xe lửa.
Karik thì thầm:
- Con gì thế bác?
- Con bọ niễng đấy mà – Ivan Germogenovich nói bằng một giọng trìu mến tựa như nói về một người thân quen. - cuộc gặp gỡ thật may mắn. Nó sẽ đưa chúng ta tới chỗ có nước. Có điều đừng tụt lại sau nó nhiều quá!
Người bạn quen của Ivan Germogenovich trịnh trọng vểnh bộ râu lên, tựa như hiểu rằng người ta đang nói về mình. Nó quay về phía bên phải cắm đầu đi thẳng, đè bẹp những cây cỏ dưới chân mình.
Mọi người lập tức trở nên vui vẻ.
- Thế nó ngồi dưới đất để làm gì hả bác? Hay là dưới đó có dòng nước ngầm? – Karik hỏi.
Ivan Germogenovich bắt đầu say sưa kể cho bọn trẻ nghe về đời sống và những thói quen của loài côn trùng kỳ lạ này. Ông quên hết mọi chuyện trên đời, không chú ý đến cả cơn khát cháy cổ lẫn con đường gập ghềnh mà họ đang đi. Karik và Valia luôn vấp ngã, có lúc lăn cả xuống hố.
Bọn trẻ lơ đãng nghe Ivan Germogenovich nói. Chỉ khi gặp từ ngữ: “Nước”, chúng mới thở dài buồn bã và rảo bước đi nhanh hơn.
Còn giáo sư, không để ý đến mọi chuyện, tiếp tục kể:
- Loài côn trùng kỳ diệu này đẻ trứng và gắn chúng vào những cây mọc dưới nước. Qua một tháng trứng nở ra ấu trùng, hình dạng giống như con sâu nhưng tính tình lại giống con hổ. Những con ấu trùng liều lĩnh và tham lam ấy lao vào tấn công hầu hết các sinh vật sống dưới nước, kể cả cá, mặc dù cá lớn hơn chúng gấp nghìn lần. Khi ấu trùng lớn lên, nó bò lên bờ, tìm một chỗ yên tĩnh và chui sâu xuống dưới đất. Ở dưới đất, ấu trùng lúc đầu biến thành con nhộng rồi sau thành con bọ niễng to lớn chính cống. Con bọ niễng chui từ dưới đất lên – Các cháu đã trông thấy rồi - lại tìm đến chỗ có nước, về nơi quê hương thân thuộc để làm nghề cướp bóc.
Valia liếm cặp môi khô héo hỏi:
- Làm sao nó biết được ở đâu có nước hả bác?
- Thế làm sao chim lại biết được phương nam ở đâu, để mỗi mùa thu ch1ung lại bay về những miền ấm áp trú qua mùa đông?
Giáo sư nói liên miên không ngừng, ông biết rằng đường đi sẽ ngắn hơn đối với những ai vừa đi vừa nói chuyện. Ivan Germogenovich nói:
- Có lẽ con bọ niễng là con vật tuyệt diệu nhất trên trái đất này. Có thể gặp nó ở bất kỳ hồ chứa nước nào. Khi nào các cháu gặp nó thì cố nhìn xem nó cho kỹ… Các cháu hãy nhớ điều này: nó bơi ở dưới nước nhanh như cái tàu trượt, lặn giỏi như con vịt, có thể ngồi dưới đáy hồ lâu hơn người thợ lặn, du ngoạn dưới nước không kém gì tàu ngầm, bay trong không trung như chiếc máy bay, đi trên mặt đất chẳng khác con người. Không phải dễ gặp được sinh vật như vậy trong thế giới của chúng ta… có một lần bác đã…
- Nước! Valia reo lên.
Bọn trẻ không nghe giáo sư nói nữa, chạy bổ lên phía trước.
Mặt nước trong xanh phẳng lặng như gương đang nằm giữa những lùm cây xanh.
Con bọ niễng lại gần bờ, nhảy tõm xuống nước rồi biến mất. Từng vòng tròn hiện lên mặt nước lan ra xa.
- Nước!
- Nước!
- Nước!
Trên bờ hồ mọc những cây có hoa màu xanh lơ rất lớn. Những chiếc lá màu thẫm phủ bóng mát lên mặt đất. Karik chạy thẳng một mạch đến bờ duỗi tay nhảy tõm xuống nước như con bọ niễng.
Cậu vỗ nước, hớp nước vào miệng, phun ra và cười vang.
Bao nhiêu mệt nhọc tựa như biến mất. Karik gọi to:
- Mau lên! Lại đây mau lên kẻo tôi úông hết nước bây giờ.
Ivan Germogenovich và Valia vấp ngã, khập khễnh chạy lại. Họ nhảy xuống nước làm nước bắn lên tung toé rồi lập tức uống, áp đôi môi khô nẻ xuống nước.
- Chao ôi sướng quá! – Valia ngẩng đầu lên nói.
Mũi cô bị ướt. Nước chảy từng giọt trên má và cằm.
- Tắm thôi! Tắm thôi. – Giáo sư vừa ra lệnh vừa vắt chòm râu ướt đẫm.
Tắm táp thoả thuê xong các khách du lịch lên bờ phơi khô mình dưới ánh nắng. Sau đó họ chui vào bụi rậm trong rừng cỏ, nằm dài dưới bóng mát của những cây có hoa màu xanh lơ.
Họ cứ nằm như vậy không động đậy, chẳng chuyện trò, ngắm nhìn bầu trời xanh qua kẽ lá, lười nhác lắng nghe tiếng rì rào của rừng cỏ.
Đột nhiên giáo sư đứng dậy sửa sang lại quần áo, đến gần một cái cây rồi bám cả hai tay vào cành cây xanh.
Bọn trẻ kêu lên:
- Bác đi đâu đấy?
- Các cháu cứ nằm yên. Bác xong ngay đây…
Giáo sư leo lên cây.
Bọn trẻ đưa mắt nhìn nhau.
- Cả chúng cháu cũng leo lên đây! – Valia nói.
- Chúng cháu leo lên đây!
Chúng chạy lại gần cái cây, nhưng chưa kịp nắm lấy cành thì ở trên cao có tiếng động như xé vải.
- Các cháu bắt lấy nhé!
Karik và Valia ngửa tay ra.
Trong không trung thấp thoáng cái gì đó màu xanh lơ.
Sau khi lười nhác quay tròn trên không, một cái mền to màu xanh rơi thẳng lên đầu bọn trẻ.
Karik kêu lên:
- Cái gì thế bác?
- Một cánh hoa lưu ly! – Giáo sư kêu lên từ trên cao.
- Để làm gì cơ bác?
- Sao lại để làm gì? Chúng ta sẽ khâu những bộ quần áo bằng cánh hoa, sẽ làm những cái dù… không biết các cháu thế nào, chứ khắp lưng bác bị phỏng rộp lên! Bị bỏng nắng!
Giáo sư ném thêm một vài cái lá nữa xuống đất.
Bọn trẻ gom chúng lại xếp thành đống.
Valia đội một cánh hoa lên đầu.
Cánh hoa to và rộng. Nó phủ kín tấm lưng nóng bỏng của cô trượt xuống hai vai giống như một cái áo mưa.
- Thế nào hả các cháu? – Ivan Germogenovich nhảy từ trên cây xuống đất hỏi.
- To quá bác ạ! – Valia đáp.
Giáo sư cầm lấy cánh hoa, cuộn nó trên tay, gập đôi lại sau đó lại gập thêm một lần nữa rồi dùng răng cắn đi một góc.
Ivan Germogenovich nâng niu gỡ cánh hoa ra và nói:
- Cánh hoa chắc quá đi mất.
Giữa cánh hoa hiện ra một cái lỗ có bờ cạnh mấp mô lởm chởm.
Ivan Germogenovich nói:
- Nào, chui đầu vào đây!
Một tấm áo mềm mại, mát rượi phủ lên bên vai bị bỏng rộp vì nắng của Valia.
Cánh hoa phủ kín Valia từ vai đến đầu gối.
Karik tán đồng:
- Được đấy! Giống như cái ao mưa bộ đội.
Giáo sư nói:
- Không pảhi áo mưa bộ đội mà là một cái áo mưa bằng hoa giản dị.
Ông đưa cho Karik một cánh hoa như vậy:
- Nào, cháu cũng mặc vào đi. Nhưng cái áo mưa này sẽ giúp bọn cháu khỏi bị rộp vì nắng lúc ban ngày, khỏi bị lạnh lúc ban đêm.
Bây giờ mấy bác cháu như một gánh xiếc rong. Giáo sư và bọn trẻ mặc áo mưa xanh nhạt đi nối đuôi nhau.
Họ cầm trong tay những cái gậy, trên đầu gậy rung rinh những mẩu cánh hoa lưu ly.
Những cánh dù xanh lơ quạt hơi mát vào mặt che cho các khách du lịch khỏi ánh nắng nóng bỏng. Giáo sư bước đi, miệng huýt sáo một khúc nhạc hành quân. Karik và Valia khẽ hát theo.
Chẳng mấy chốc rừng trở nên thưa dần.
Các khách du lịch bước tới một khoảng rừng thưa đầy nắng.
Những con vật có cánh, to lớn như con bò gầm rú bay ầm ầm trên đầu họ. Chúng phơi bộ cánh trong suốt lấp lánh sà xuống thấp đến nỗi Karik và Valia có lúc phải ngồi thụp xuống hay hoảng sợ dừng bước.
Ivan Germogenovich mỉm cười:
- Các cháu không việc gì phải sợ những côn trùng. Các cháu nên nhớ rằng mỗi loại côn trùng có thức ăn thường xuyên quen thuộc của nó. Thí dụ chuồn chuồn ăn ruồi và bướm ong hút mật hoa. Nhiều loại côn trùng có cánh bay tuyệt nhiên không ăn gì cả. Các cháu thấy đấy, ở đấy cũng an toàn như trên đường phố của bất kỳ thành phố nào. Bác tin rằng không có con côn trùng nào lại định ăn thịt chúng ta...
Giáo sư chưa nói hết lời.
Đột nhiên ông nắm tay Karik và Valia giựt mạnh về phía mình. Bọn trẻ ngã nhào xuống đất. Ivan Germogenovich nằm xuống cạnh chúng.
- Suỵt! – Giáo sư khẽ rít lên, ép chặt người xuống đất.
Ngay lúc đó một con gì rít lên trên đầu các khách du lịch rồi đổ ầm xuống khu rừng.
Các khách du lịch vội vã kéo dù che kín mình.
- Con gì thế?
- Con gì thế bác?
Giáo sư thận trọng hé mình dưới cánh dù.
Cách đó không xa, phía sau một mô đất, một cái lưng màu xanh của con gì đó lấp lánh dưới mặt trời trên đỉnh của cánh rừng. Nó nhô lên rồi lại hạ xuống. Sau đó con vật bò sang bên cạnh, nhảy lên, dương cánh ra ầm ầm và biến mất.
- Con cào cào! – Giáo sư nói, đứng dậy phủi quần áo.
Karik khẽ huých vào cạnh sườn Valia rồi hỏi:
- Chẳng lẽ cào cào cũng ăn thịt người hả bác?
Ivan Germogenovich lúng túng lầu bầu nói:
- Cào cào là loài côn trùng hung dữ. Làm sao bác biết được nó định làm gì? Cẩn thận vẫn hơn các bạn ạ!
Các khách du lịch thong thả lên đường đi tiếp.
Họ đi, khi thì lội qua suối, lúc lại bơi qua đầm nước, rồi lách mình len lỏi qua những cánh rừng rậm rạp. Ivan Germogenovich chỉ cây này cây khác kể cho bọn trẻ nghe những mẩu chuyện lý thú về các cây cỏ. Dường như chẳng có loài cỏ nào, loài hoa nào lại mọc lên mà không mang lại lợi ích gì cho con người.
Đột nhiên, Valia nắm lấy tay giáo sư và kêu lên.
- Bác xem kìa! Bác xem kìa… Có con gì ở đằng kia đó?
Tất cả dừng lại trước những lùm cây rậm rạp.
- Ở đâu nào? Cháu trông thấy con gì?
- Kia kìa! Chúng nó kia kìa! Đang rình mò đó!
Ivan Germogenovich cau mày:
- Bác chẳng nhìn thấy gì cả.
Khum bàn tay trước mắt, ông vươn cổ, kiễng chân, chăm chú nhìn vào bụi cây rậm rạp.
Karik nói:
- Cả cháu! Cả cháu cũng thấy rồi! Chúng nó tròn xoe và đang động đậy.
Ivan Germogenovich lo âu hỏi:
- Các cháu nhìn thấy ở đâu cơ chứ?
Ông bước tới một bước rồi bỗng phá ra cười:
- Chuyện vớ vẩn! Các cháu cũng sẽ phì cười khi lại gần hơn những con quái vật đó. Lại đây nào!
Giáo sư rảo bước tiến lại hang ổ của những con vật đáng sợ.
Bọn trẻ đi theo ông.
Càng lại gần những con quái vật rừng xanh, cành thấy rõ hơn những quả cầu màu nâu treo lủng lẳng trên những cây cỏ. Từ xa chúng giống như những quả bóng da, lại gần mới thấy chúng không bé hơn những quả khinh khí cầu. Vách của những quả khí cầu đó làm bằng những mẩu cây và đất.
Ivan Germogenovich dừng lại hỏi:
- Các cháu đoán xem cái gì đó?
Valia reo lên:
- Ô! Những cái nhà hình tròn! Nhìn xem này, biết bao nhiêu người ở. Đó là khách sạn rừng xanh “Quán trọ của côn trùng”.
Karik phì cười:
- Hay là hiệu ăn “Bí mật căn nhà tròn”!
Trên những bức vách dày dạn cong lồi ra, có những con vật sáu chân màu vàng đang bò. Chúng đụng phải nhau ở cửa vào tối om rồi lười nhác mỗi con bò đi một ngả. Sau đó chúng lại gặp nhau, sờ soạng nhau bằng những sợi râu rồi khập khiễng đi một cách tức cười, biến mất trong những hành lang tối đen của căn nhà tròn.
Karik reo lên:
- Ủa! Bọ rệp đây mà! Chỉ có điều không hiểu sao nó lại màu vàng?
Ivan Germogenovich đáp:
- Điều đó rất đơn giản. Loài bọ rệp thích ứng với màu sắc của nơi sinh sống… Ở phương bắc chim và các động vật khác đều có màu trắng, cùng màu với tuyết. Còn ở phương nam động vật có nhiều màu sắc sặc sỡ, giống như màu sắc những cánh rừng và đồng cỏ ở đó. Lẽ nào cháu lại không biết điều này hay sao?



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20][21][22][23][24][25][26]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM

Insane