Snack's 1967
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Valia đứng lên đáp:
- Không sao cả, có lẽ cháu chỉ bị xây xát một chút ở cùi tay thôi.
- Cháu Karik?
- Cháu bị đau ở đầu gối!
Xoa tay vào những chỗ bị đau, bọn trẻ sợ hãi ngắm nghía bứa tường đen của cái giếng hẹp.
Ivan Germogenovich nói:
- Ồ, đó là những chuyện vặt! Còn bác bị mất cái túi lương thực cùng nồi nêu. Điều này thì tệ hại hơn.
Valia hỏi:
- Chúng ta đang ở đâu thế bác?
- Chúng ta biết ngay bây giờ đây – Ivan Germogenovich lầu bầu nói, vểnh bộ râu lên.
Tít cao trên đầu bầu trời xa xôi chiếu sáng. Ánh sáng ban ngày nhợt nhạt soi lên những bức tường cao thoai thoải, nhưng dưới đáy lầy toàn tối đen.
Karik nói:
- Có lẽ chúng ta rơi vào hang của loại nhện đất. Đó là những con nhện rất đáng sợ. Cháu đã đọc về chúng rồi.
Valia rùng mình:
- Thế nào? Lại nhện nữa à? Ở trên trời, trên mặt đất, dưới nước, dưới đất đều có nhện cả hay sao?
Ivan Germogenovich nói:
- Cháu cứ yên tâm, loài nhện đào đất mà Karik nói đến sống ở Italia và ở miền Nam nước Pháp, ở ta không có chúng đâu.
- Vậy đây là tổ con gì vậy?
Giáo sư không đáp, vân vê chòm râu đi quanh giếng, nắm tay gõ vào tường và tư lự nói:
- Phải, chính phải rồi… Chính nó… Andrena!
Valia khóc thút thít:
- Lại còn Andrejevna nào nữa?
- Phải, chính phải rồi… Tôi biết mà… Ổn cả rồi các bạn ơi. Không có gì nguy hiểm cả. Lần này chúng ta thụt xuống đất rất đạt. Chúng ta rơi đúng vào hiệu bánh ngọt.
Valia tròn mắt ngạc nhiên:
- Cả ở đây cũng có bánh bông lan và bánh kem ư?
Giáo sư mỉm cười:
- Chính thế!
- Nhưng mọi thứ ấy ở đâu? Cháu chỉ thấy có bùn thôi!
- Hãy kiên nhẫn một chút!
Giáo sư gõ nắm tay vào tường:
- Vừng ơi hãy mở cửa!
Bức tường kêu vang tựa như gõ vào đáy thùng rỗng.
Valia liếm môi nói:
- Không mở rồi!
- Có gì lạ đâu! – Giáo sư mỉm cười - Chỉ trong truyện cổ tích mọi việc mới xảy ra theo phép thần thông biến hoá. Chúng ta phải lao động một chút. Hãy đào đất đi, ở chỗ này.
Ivan Germogenovich lại gần bức tường và bắt đầu móc đất như một con gấu, ném ra xung quanh những viên đất nặng và ướt.
Karik và Valia nhào tới giúp giáo sư.
Karik tích cực đặc biệt. Từ tay của cậu những viên đất đá bay ra liên tiếp.
Ivan Germogenovich kêu lên:
- Từ từ chứ! Khéo không cháu lấp hết cả chúng ta . Hãy cẩn thận hơn! Đừng vội vàng cháu ạ!
Karik muốn đáp lại điều gì đó, nhưng đúng lúc đó bức tường rung lên, đất đá tuôn ra đầy dưới chân các vị khách du lịch và mọi người đều nhìn thấy một cái hốc sâu trên tường.
Không khí tràn ngập mùi mật thơm của bánh quế.
- Cái gì thế? – Valia nuốt nước miếng – Thơm cứ như là cây thông năm mới.
- Thì đó chính là hiệu bánh ngọt mà! Ivan Germogenovich đáp và khom mình xuống – Còn bây giờ các cháu hãy đứng tránh sang một bên… Thế! Được rồi!
Ông cho cả hai tay vào trong hốc, dang hai chân ra và bắt đầu kéo cái gì đó về phía mình.
- Đây rồi! Đây rồi! – Giáo sư cười vang.
Ông cố sức và kéo ra khỏi hốc tường một quả cầu to màu xám, phủ đầy một lớp cát mịn hệt như phấn vàng.
- Thế là xong! – Ivan Germogenovich nói và thận trọng đặt quả cầu xuống đất.
Dùng một hòn đá nhỏ ông gọt những mảnh đá răm bám vào quả cầu rồi ráng sức cắt ra một cái gì đó màu trắng từ đỉnh quả cầu.
Đó là một quả trứng, đại loại như trứng sâu chỉ có điều rất to mà thôi.
- Úi chà! – Karik nói - Lại món trứng nữa.
- Từ quả trứng này – Giáo sư bật cười – không nấu được món trứng đâu. Chúng ta làm cái này còn hay hơn – Ông đập tay vào quả cầu giống như một cái bánh lớn bằng bột nhồi bơ sữa.
- Một cái bánh ngọt hoa! – Ivan Germogenovich nói.
Ông chùi tay vào bộ quần áo, véo một cục bột và cho vào miệng. Lông mày giáo sư dướn lên cao. Một nụ cười hài lòng hiện trên khuôn mặt.
- Đựoc đấy! – Ông vừa nhai vừa nói - Rất được! Nào các bạn hãy ăn đi. Bột nhồi dẻo toả hương thơm của mật và hoa. Cho vào miệng là cứ tan biến đi thật ngon lành.
Valia nói:
- Ngon quá! Còn ngon hơn cả bánh kem.
Ivan Germogenovich mỉm cười:
- Tại cháu đói quá đấy thôi. Mà cũng phải thôi… Chúng ta ăn sáng từ lúc mờ đất, còn bây giờ thì đã sắp trưa rồi.
Valia quả quyết:
- Không phải đâu bác, ngon thật mà.
Karik phồng hai má đầy miệng món bột thơm hỏi:
- Nhưng đó là cái gì đấy hả bác?
- Một cái phấn hoa có mật! – Giáo sư đáp.
- Nhưng tại sao nó lại ở trong giếng?
Giáo sư lượm quả trứng màu trắng phủ một lớp da đàn hồi và tung nó trên bàn tay.
- Mọi chuyện là như thế này – Ivan Germogenovich nói – cái bánh ngọt là để dành cho ấu trùng sẽ nở ra từ quả trứng này, còn bánh ngọt và quà trứng là do con ong đất Andrena đặt vào.
Valia nói:
- Nếu nó là con ong đất thì chúng ta phải mau mau ra khỏi nơi đây.
Giáo sư mỉm cười, nói:
- Con ong Andrena gọi là ong đất chỉ vì nó làm tổ ở dưới đất, còn chính nó lại sống ở bên trên, cùng với chuồn chuồn và ruồi muỗi. Thực ra đôi khi nó cũng làm tổ trên mặt đất trong những thân cây mục hay những cành gãy nhưng thường thì nó làm tổ ở dưới mặt đất. Chính vì vậy mà các nàh bác học gọi Andrena là con ong đất.
Giáo sư kể cho Karik và Valia nghe ấu trùng chui ra khỏi trứng, ăn bánh ngọt thơm ngon dành cho nó thế nào rồi biến thành con ong có cánh ra sao.
- Những cái bánh gnọt như thế - Ivan Germogenovich nói - thường có vài cái trong một tổ ong Andrena. Nếu các cháu thích bác sẽ kiếm thêm được ngay bây giờ.
Bọn trẻ phá lên cười:
- Chúng cháu đâu có phải là voi! – Karik nói - chừng này bọn cháu cũng ăn không hết nữa… Tốt nhất chúng ta nên chuồn khỏi đây trước khi con ong Andrejevna trở về.
- Trước hết gọi là Andrena chứ không phải là Andrejevna (3) – Ivan Germogenovich sửa lại cho Karik – Sau nữa bác đã nói là sau khi làm tổ, đẻ trứng và chuẩn bị để ăn xong thì con Andrena không bao giờ ngó ngàng tới đây nữa. Nó chẳng có việc gì làm ở đây… Và cả chúng ta nữa, cũng chẳng cần ở đây làm chi. No bụng rồi thì xin từ giã thôi.
Giáo sư bước lại gần bức tường nghiêng thoai thoải, bám tay vào các rễ cây bò lên trên. Lũ trẻ nhanh nhẹn như bầy khỉ bò theo sau. Chậm chạp từng bước một, họ bò theo bờ giếng tiến đến lỗ trống rực sáng bầu trời xanh trên cao. Từng lát một họ dừng chân lại nghỉ, rồi lại bò lên phía trước. Đất đá bật lên từ dưới chân lăn lóc cóc xuống dưới tận đáy tổ con Andrena.
Giáo sư là người đầu tiên bò đến bờ giếng. Ở đây oi bức và sáng sủa.
- Ôi chao! – Ông thở hắt ra nặng nhọc - Dốc ơi là dốc!... Các bạn, sao lại tụt ở phía sau thế?... Bác già rồi còn đến trước các bạn.
Ông khom mình xuống miệng giếng tối đen chìa tay xuống dưới.
- Để bác giúp nào!
Nhưng Karik không kịp nắm lấy tay ông. Ivan Germogenovich bỗng nhảy vọt lên như một quả bóng cao su. Thấp thoáng gót chân của ông cao tít trên miệng giếng rồi ông biến mất.
Karik kinh hoàng nép vào tường.
- Suỵt!
- Cái gì thế? – Valia hỏi.
- Bác ấy bị chim cắp đi mất rồi! – Karik thì thầm – Con chim lớn lắm. Cả cánh nữa.
Valia rùng mình:
- Anh nhìn thấy ư?
- Ừ, anh thấy cái cánh… to lắm… như cánh buồm ấy!
Bọn trẻ nhìn nhau. Valia rưng rưng nước mắt.
Karik nói:
- Dầu sao thì bác ấy cũng sẽ thoát khỏi!
Valia lặng lẽ khóc.
- Thôi, dừng khóc nữa, anh xin em! Bác ấy sẽ thoát ra mà – Karik an ủi em rồi thận trọng nhìn lên từ dưới giếng và gọi to:
- Bác Ivan Germogenovich ơi!
Không có ai đáp lại cả.
Valia lấy tay chùi nước mắt rồi cương quyết nói:
- Cần phải bò lên!
- Đúng thế! – Karik đồng tình.
Bọn trẻ giúp nhau bò ra khỏi giếng.
Chúng đứng trên đỉnh của ngọn”Vêzuvi vàng”. Cách đấy không xa lăn lóc cái túi của Ivan Germogenovich cùng với món trứng thừa và cái xoong bằng vỏ trứng. Phía trước trải dài sa mạc với những đồi cát vàng. Phía sau rừng cỏ rì rào như biển xanh mà những khác du lịch đã vượt qua suốt cả buổi sáng. Bên phải và bên trái là những hồ nước xanh lơ cùng rừng sậy cao mọc trên bờ.
Nhưng không thấy giáo sư đâu cả.
- Bác Ivan Germogenovich, bác ở đâu thế? – Valia gọi to.
Cô lắng nghe.
Không một tiếng động.
- Bác Ivan Germogenovich!
Nhưng đáp lại chỉ có tiếng gió rì rầm buồn bã trên đỉnh núi cao cùng tiếng vọng lan ra và tắt sau những ngọn đồi.
- Chúng ta cùng đồng thanh kêu nhé! – Karik đề nghị.
Bọn trẻ cầm tay nhau, cùng gọi to:
- Bác Ivan Germogenovich.
“Ô-ê-vich” - Tiếng vọng dội lại rồi tắt dần.
Nước mắt Valia chảy như suối. Cô úp tay lên mặt và khóc nức nở. Ngay lúc đó một cơn lốc rít lên bay qua trên đầu cô. Cô bị hất ra một phía lăn trượt trên những tảng đá to.
Cuối cùng, khi cô đứng dậy được và nhìn xung quanh không thấy Karik trên đỉnh núi nữa. Thế mà anh ấy vừa đứng ở đây xong, ngay cạnh tảng đá tròn này…
Valia hoảng sợ gọi to:
- Karik! Anh Karik, anh ở đâu thế? Doạ em làm gì thế?
Ở tít trên cao ngay dưới đám mây, ai đó đáp lại tiếng rất nhỏ:
- Va-a-lia.
(1) Vêzuvi – tên một ngọn núi lửa nổi tiếng (ND).
(2) Everest - ngọn núi ở Ấn Độ cao nhất thế giới (ND).
(3) Andrejevna là tên phụ danh thường gặp của người Nga.


TRONG MÓNG VUỐT CỦA CON QUÁI VẬT CÓ CÁNH
– KHÁCH DU LỊCH GẶP NHAU TRONG CÁI LU
- NGỌN NÚI BẠCH SƠN BẰNG GỖ
- ĐỒ HỘP SỐNG
– KARIK VÀ VALIA CHIA TAY GIÁO SƯ.

Valia lo lắng chạy khắp sườn núi. Cô chạy xuống dưới rồi trở lại đỉnh cao, ngó vào miệng giếng tối đen. Cô gọi:
- Anh Karik ơi! Bác Ivan Germogenovich ơi!
Không một tiếng trả lời.
Valia lẩm bẩm:
- Trời ơi, họ ở đâu thế này?
Cô bé tội nghiệp hoàn toàn kiệt sức. Cô ngồi xuống tảng đá nóng bỏng, hai tay ôm đầu khóc.
Qua làn nước mắt tựa như qua một tấm kính bị nước mưa làm mờ cô trông thấy những con vật khổng lồ có cánh chốc chốc lại bay qua. Chúng lượn sát gần Valia.
Cánh của chúng gây nên cả một cơn gió lốc. Valia rụt cổ nằm sát đất kinh sợ quan sát những con quái vật có cánh bay lượn.
Lúc thì chúng bay lên cao. Lúc lại sà xuống đất. Gập những cánh lấp lánh trong suốt và cong cái bụng vằn xuống, chúng bò vụng về trên cát. Lấy được cái gì đó ở dưới đất chúng lại bay lên cao.
Một con trong bọn chúng bò sát gần Valia. Cánh của nó đụng cả vào cô. Bị xô mạnh Valia té từ trên tảng đá xuống đất. Con vật bụng vằn nhanh nhẹn quay lại phía cô và bắt đầu ngắm nghía cô bằng cặp mắt lồi sáng lấp lánh.
Valia chết lặng người.
Con vật từ từ bò ra xa. Nhưng cô bé vừa động đậy là con quái vật nhảy ngay lại gần, lúc lắc những cái râu ngay trên đầu cô.
Valia sợ tái người. Cô bé nín thở tròn mắt vì sợ hãi nhìn những cái râu dài. Cô không nhìn thấy con quái vật nhưng cảm thấy rằng nó ở gần đây, ngay sát cạnh cô.
Bắt đầu im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở của mình. Sau đó Valia nghe thấy con quái vật bò đi xa dần, nặng nề di chuyển tấm thân trên mặt đất.
Valia nhỏm phắt dậy. Toàn thân cô run rẩy, ướt đẫm mồ hôi. Cô vung tay, thét lên một tiếng rồi nhào xuống dưới chân núi. Nhưng ngay lập tức một cái chân xồm xoàm lông quặp chắc lấy toàn thân cô. Một cây kim nhọn xuyên qua lần áo bằng mạng nhện đâm vào lưng cô. Tuy rất đau nhưng Valia không kịp kêu. Những cái cánh rít lên ầm ầm trên đầu cô và cô bé thấy mình đã ở trên không.
Những cái chân rắn chắc ghì sát cô vào cái bụng xồm xoàm lông, lúc thì thót lại lúc thì phình ra như cái bễ lò rèn. Valia cố thử quay đầu nhìn xem con quái vật nào giữ cô ở trong chân của nó. Nhưng cô bé vừa động đậy là cái chân xiết chặt cô lại như hai gọng kìm sắt.
Cô bé rên lên vì đau:
- Cứu tôi với! – Valia kêulên.
Tiếng gió rít át cả giọng nói của cô. Cô kêu khan cả tiếng, mà cũng không nghe thấy tiếng của mình.
Ở phía dưới những đồng cỏ và những cánh rừng xanh trôi lướt qua, thấp thoáng những dòng sông và những hồ nước xanh lơ, những dải cát vàng trải dài như vô tận.
Valia bay đi mỗi lúc một xa khỏi cái giếng, nơi mà giáo sư và Karik có thể sẽ tìm thấy cô.
Cái con thú có cánh kinh khủng này lôi Valia đi đâu bây giờ?
Cô biết làm gì một thân một mình trong những rừng cỏ rậm rạp kia? Biết làm sao tìm đường về nhà, biết có bao giờ cô sẽ trở lại thế giới rộng lớn và ấm cúng kia không?
Valia xoay trở quay được đầu lại, giận dữ ngoạm răng vào cái chân chắc nịch.
Cái chân rắn và trơn như cây gỗ được đánh bóng. Răng của Valia bị trượt không bám được vào nó.
Ngay lú đó gọng kìm rắn chắc lại siết mạnh hơn nữa cô bé tội nghiệp. Vật lộn với con quái vật thật là vô ích. Nó có thể bóp cô như một con ruồi. Valia nức nở:
- Tôi chết mất, tôi chết mất mà chẳng ai sẽ biết là tôi chết cả.
Cô cảm thấy thương thân mình quá, oà lên khóc.
Rồi nước mắt cũng khô cạn. Cặp mắt trở nên khô tựa bị vắt kiệt không còn một giọt nước mắt. Khi đó Valia lại bắt đầu giẫy dụa và kêu lên:
- Bỏ ra! Sao cứ túm lấy tao làm gì? Tao có động đến mày đâu? Bỏ ra! Cút đi! Để cho tao yên!
Nhưng con quái vật có cánh cứ bay mãi về phía trước, rít đôi cánh cứng khoẻ của mình ầm ầm như một xưởng cưa gỗ.
Nhưng bỗng nó bay là là xuống đập đôi cánh và giơ chân quặp Valia, đút cô vào một cái lỗ tối đen nào đó, tựa như đút vào lò nướng.
Valia va đầu vào một vật gì rắn, cứng và trượt nhanh xuống phía dưới như theo một cái dốc băng.
“Mình chết mất thôi!” Valia thoáng nghĩ.
Vì sợ hãi cô nhắm mắt lại và bỗng cảm thấy có những chân cẳng nào đó lại chụp lấy cô.
- Ôi chao! – Valia vừa kên vừa đấm đá chân tay. Trong nỗi kinh hoàng cô mở mắt ra và nhận thấy rằng chân cẳng giữ cô tuyệt nhiên không phải là chân cẳng mà là tay của vị giáo sư già.
- Bác Ivan Germogenovich, bác đấy ư? – Valia kêu lên.
- Bác đây, cháu Valia ạ! – Giáo sư âu yếm đáp vừa đặt cô xuống cái sàn dốc.
- Cả anh cũng ở đây nứa – Valia nghe thấy giọng nói của Karik.
- Tất cả chúng ta ở đâu thế này? – Valia khóc nức nở hỏi.
- Thôi mà, thôi mà, chuyện ấy để sau phân giải – Ivan Germogenovich nói – chúng ta tất cả ở cùng một chỗ, bây giờ điều đó là quan trọng nhất.
Valia ngơ ngác nhìn xung quanh.
Trong tranh tối tranh sáng cô nhìn thấy những bức tường nhẵn, chúng uốn cong lên phía trên. Không có trần. Phía trên những tia mặt trời nhợt nhạt rọi qua một lỗ tròn to. Những hạt bụi bơi trong dải ánh sáng.
Nhà tù mà Valia, Karik và giáo sư bị nhốt ở đó giống như một cái lu dài. Có điều cái lu này không đứng thẳng mà lại đứng nghiêng tựa hồ như khi rơi nó bị mắc kẹt vào cái gì đó và treo trong không khí.
Valia ngắm nhìn bức tường tối đen, nhìn Karik và giáo sư.
Giáo sư và Karik làm sao lại rơi vào đây? Ai nhốt họ vào trong cái lu khổng lồ này? Chẳng lẽ cũng chính con quái vật đã bắt cô – Valia – vào đây hay sao?
Cô bắt đầu hỏi han nhưng Ivan Germogenovich ngắt lời.
- Chuyện đó để sau đã – ông cau mày nói – bây giờ không phải lúc ba hoa. Nếu như chúng ta không ra khỏi đây ngay bây giờ chúng ta sẽ chết mất thôi. Nào, các bạn trẻ… Chúng ta hãy thử xem.
Giáo sư bắt đầu bò chậm chạp theo bức tường trơ nhẵn. Bọn trẻ bò theo ông.
Dốc cao thật khó khăn.
Chân tay bị trượt như trên mặt băng. Giáo sư gần như đã đến được mép lu, nhưng bỗng đầu gối ông rung động, bàn tay trượt và ông bị lăn lông lốc trở lại đáy, lôi theo bọn trẻ. Ông đứng lên nói:
- Thật không may, chúng ta thử một lần nữa.
Và những khách du lịch lại bò theo bức tường trơn rồi lại bị trượt lăn xuống dưới.
- Chúng ta thử một lần nữa!
Nhiều lần họ định leo lên nhưng mọi cố gắng đều vô ích.
- Chẳng làm sao thoát khỏi đây được – Valia buồn rầu nói.
- Im đi – Giáo sư giận dữ.
Ông ước chừng bằng mắt khoảng cách từ mép lu đến sàn, ngắm nghía Karik từ đầu đến chân rồi quả quyết nói:
- Nào, trèo lên vai bác đi.
Karik nhảy lên như một quả bóng, ôm lấy cổ giáo sư và nhanh nhẹn leo lên vai ông.
- Cháu hãy cố với tới bờ trên – Ivan Germogenovich nói.
Karik nhẹ nhàng đứng thẳng người lên. Vịn tay vào tường, cậu cố gắng đứng thẳng đầu gối, cuối cùng vươn được cả thân mình.
- Bây giờ hãy đặt chân lên lòng bàn tay của bác! – Ivan Germogenovich ngửa tay lên và nói.
Karik thoạt tiên đặt một chân lên rồi sau đặt nốt chân kia lên lòng bàn tay giáo sư.
- Cháu không ngã chứ? – Giáo sư hỏi.
- Cháu không ngã đâu!
Giáo sư gắng hết sức ì ạch nâng Karik lên như nâng tạ.
- Tới rồi! – Karik kêu lên, bấu tay vào bờ cạnh gồ ghề của cái lu.
- Tuyệt diệu! – Ivan Germogenovich nói – Bây giờ cháu đón Valia nhé.
Ông nhấc bổng Valia từ dưới sàn lên rồi chuyển cho Karik. Sau đó, ông nhanh nhẹn gỡ đám mạng nhện cuốn trên người. Gỡ được một nửa cái áo, ông làm thòng lọng ở đầu dây.
- Các cháu bắt đầu nhé! – Ivan Germogenovich kêu lên vừa ném thòng lọng cho bọn trẻ.
Karik bắt lấy đầu dây rồi buộc vào mỏm nhô lên của cái lu.
- Xong rồi ạ! – Karik vui vẻ nói.
Ivan Germogenovich giật thử cái dây tơ nhện xem có chắc không, rồi túm hai tay lấy nó chậm chạp bò lên cao, đạp chân từng bước ngắn. Thở phì phò nặng nhọc, cuối cùng ông cũng bò được tới miệng lu.
Các khách du lịch nhìn xuống dưới.
Cái lu mà họ vừa chui ra khỏi, được gắn vào một cành cây khổng lồ, phủ đầy những đám gồ ghề màu hung. Từ cành cây này cho ra những cành nhỏ hơn trên có từng chùm những cây giáo khổng lồ màu xanh.
Qua khoảng trống giữa các cành cây thấy được mặt đất ở xa tắp.
- Chúng ta rơi vào đâu thế này? – Valia hỏi vừa sợ hãi ngó nhìn xung quanh.
Giáo sư mỉm cười:
- Chúng ta đang ở trên một cành thông bình thường nhất.
- Trên cành cây ư bác? – Valia hỏi lại, lắc đầu nghi ngờ.
- Phải rồi, chính trên cành cây thông mà bác hy vọng rằng cháu đã từng thấy hàng ngàn lần rồi. Dĩ nhiên là cành cây xưa nay vẫn như vậy, nhưng cháu thì đã bé đi nhiều lần. Vì vậy cháu cảm thấy lạ lùng.
Karik nói:
- Vâng, thôi thì cành cây cũng được, nhưng làm sao chúng ta tụt xuống đất đây hả bác? Không có dù thì làm sao nhảy xuống được?
Ivan Germogenovich nói:
- Thiếu dù cũng chẳng làm sao!
Ông vỗ tay vào bộ quần áo của mình rồi vui vẻ nháy mắt bọn trẻ.
- Thế mà các cháu lại cứ cười bộ trang phục của bác… Không, các bạn ơi! Đối với các nhà du lịch nghèo khổ như bác cháu mình thì mỗi sợi chỉ cũng là cả một kho báu.
Giáo sư bắt đầu gỡ tơ nhện bạc quấn quanh mình.
- Chúng cháu cũng cởi ra chứ bác? – Valia hỏi.
- Dĩ nhiên rồi! Một bộ quần áo của bác đâu có đủ.
Karik và Valia cùng bắt tay vào việc.
Chúng gỡ những vòng tơ nhện quanh mình ra, xếp cẩn thận thành từng cuộn ở bên mình.
- Mau tay lên các bạn – Ivan Germogenovich thúc giục bọn trẻ - Con vật lôi chúng ta đến đây sắp trở lại rồi đấy. Lúc đó, thì chúng ta đi đời…
- Chúng cháu xong rồi! – Valia kêu lên.
- Tốt lắm! Bây giờ các cháu hãy thử bện thành dây thừng to.
- Nhưng làm thế nào cơ bác?
- Dễ không ấy mà! Như thế này này! – Và giáo sư chỉ cho bọn trẻ cách bện dây thừng.
Cùng giúp nhau các khách du lịch vội vã bện tơ nhện thành sợi dây thừng rồi kết lại làm một sợi dây cáp.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20][21][22][23][24][25][26]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM