XtGem Forum catalog
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

- À, bác ấy đang lại đây rồi. Cuối cùng cũng tìm thấy chúng ta.
Cậu chạy nhanh lên một ngọn đồi cao và khum tay lại gọi to:
- Ở đây!... Lại đây! Chúng cháu đang ở đây.
Đáp lại chỉ có tiếng chim đêm đang kêu gù gù.
Dưới chân đồi, con sông chảy róc rách, sóng vỗ nước vào bờ. Cát tuôn rào rào từ trên mỏm cao. Karik nghĩ: “Bác ấy gọi từ đâu? Từ phía phải hay trái?”
Cậu đứng một lát rồi lại gọi.
Nhưng không có ai đáp lại cả. Cậu gọi thêm nhiều lần nữa, hướng về nhiều phía khác nhau.
Tất cả đều vô ích. Không. Không có ai đáp lại cậu cả.
Karik cau mày:
- Không, nhất định phải có chứ, mình cảm thấy mà.
Cậu nhìn vào lùm cây tối đen mà Valia đã ở đó, rồi lớn tiếng nói:
- Valia em có nghe thấy không? Hình như bác Ivan Germogenovich gọi đấy? Em có nghe thấy không?
Nhưng lần này thì cả Valia cũng không đáp lại Karik.
“Trời ơi, chỉ còn thiếu nước lạc nốt Valia thôi!” – Karik nghĩ vậy và gọi to hơn nữa:
- Va-a-li-a !
Valia không đáp lại.
“ Thế đấy, đã dặn là ngồi đợi trên cây mà nó lại đi đâu mất... dây dưa với bọn con gái là chẳng hay ho gì...”
Cậu từ từ đi qua cánh đồng, lại phía lùm cây. Cậu đã ở bên lùm cây.
Karik lại gần những cái cây, ngửa đầu lên ngắm nghía những đỉnh cao rậm rạp.
Gió sớm mai khẽ đung đưa những tàu lá to, làm lộ ra những quả cầu vàng khổng lồ.
Không thấy Valia trèo trên cây.
Karik hoang mang.
- Nó đâu nhỉ?
Cậu gọi đi gọi lại nhiều lần, nhưng đáp lại chỉ có tiếng gió rì rào...
Không thấy Valia trả lời.
Karik cắn môi, dừng lại suy nghĩ:
- Valia không thể chạy xa khỏi nơi đây. Thế nghĩa là... Nghĩa là, con gì đã bắt nó lôi đi đâu, cũng có thể... ăn thịt nó mất rồi.
Karik rùng mình.
“Trời ơi, nếu bác Ivan Germogenovich ở đây - chắc là bác ấy đã nghĩ ra cách gì đó và chắc chắn sẽ tìm thấy Valia rồi.”
Karik bất lực nhìn khắp xung quanh.
Những ngọn đồi nằm yên lặng lẽ.
Bầu trời lạnh lẽo treo trên bãi cát hoang vắng. Cánh rừng khô ráo, buồn bã rì rầm ở phía bên kia đồi.
Những con bọ cánh cứng khổng lồ bay vù vù trên đầu, chạm cánh những cây cối hình dạng kì quặc.
Cảnh vật xung quanh có vẻ gì thật xa lạ, đáng sợ. Karik rùng mình, rú lên một tiếng rồi cắm đầu chạy thẳng, không phân biệt đường xá.
*
Ivan Germogenovich thức dậy mờ sáng vì bị lạnh. Ông dịch sát vào tường, nhưng lập tức nhảy vội ra tựa như phải bỏng. Bức vách vỏ ốc lạnh lẽo như băng giá. Không thể ngủ trên lớp băng đó được. Ivan Germogenovich chui ra khỏi vỏ ốc, chạy xung quanh cố sưởi ấm người đôi chút.
Trăng hãy còn chiếu sáng.
Gió lạnh thổi vào mặt, vào lưng, cuốn vào những mảnh đá nhỏ lên cao quất vào chân tay ông. Giáo sư làu bàu: Một đêm thật kinh khủng! May mà bọn trẻ có chỗ ngủ ấm áp.
Ông định xem thử chúng ngủ ra sao trong quả hồ đào? Không biết chỗ nằm có tốt không? Chúng ngủ có yên không? Run rẩy vì lạnh, ông bước tới bờ sông.
Mặt trăng nhợt nhạt chiếu sáng lên ngọn đồi trọc, chỉ có một cây khô đơn độc trên đỉnh đồi. Giáo sư chạy lên và hoang mang nhìn xung quanh.
Ngọn đồi trống trơn.
Một cây khô uốn cong thân mình trong gió. Những lá khô xào xạc buồn bã. Bóng đen của lá cây bò trên mặt đất lạnh lẽo tạo thêm vẻ thê lương. Ivan Germogenovich lẩm bẩm:
- Lạ quá... Lạ quá đi mất.
Ông nhớ rõ ràng là ngay chỗ này có quả hồ đào rất to. Dấu đất lõm xuống hãy còn đây. Đúng là ở ngay chỗ này. Không thể nghi ngờ gì nữa.
Giáo sư khom mình xuống mặt đất chăm chú quan sát.
Từ chỗ đất lõm đến con sông có một vệt đen rộng, trải dài ra tựa như mới đây có một vật nặng được kéo qua. Giáo sư nghển cổ, chốc chốc lại khom mình xuống lần theo dấu vết.
Dấu vết dẫn đến con sông.
Giáo sư dừng lại ngay trên bờ dốc, nhìn xuống dòng nước đen ngòm đang chảy róc rách, đăm chiêu suy nghĩ.
Đi tiếp thì chẳng còn lối.
Ông đứng trên bờ dốc cau mày, vân vê chòm râu nói chuyện một mình:
- Giả sử như có con gì tấn công chúng thì bọn chúng kêu lên rồi. Mình ngủ rất thính, ắt đã phải nghe thấy. Thế thì đã có chuyện gì xảy ra? Con vật nào tha quả hồ đào đi ư? Không thể có! Ai cần đến quả hồ đào đã khô? Chuyện vớ vẩn! Mọi chuyện đơn giản hơn nhiều: gió thổi quả hồ đào xuống nước.
Giáo sư nhanh chóng tụt xuống bên dòng nước.
- Không biết nước cuốn chúng đi đâu? Sang phải hay sang trái?
Ivan Germogenovich nhặt một mẩu lá khô, ném xuống nước.
Dòng nước cuốn mẩu lá, quay cuồng ném lên những ngọn sóng ngầu bọt.
Giáo sư chạy theo bờ về phía mẩu lá khô trôi đi.
Rừng mọc sát tới bờ sông. Giáo sư lúc len lỏi giữa các lùm cây, khi lội xuống nước ấm áp như dòng sữa mới vắt.
Đêm sáng trăng. Chỉ những nơi cỏ rậm mọc cao là có bóng tối chạy dài thành vệt rộng.
Ở giữa sông những cánh hoa và cành lá cây khổng lồ trôi nhanh vượt qua giáo sư.
Chúng ngụp lặn xuống mất tăm rồi lại hiện lên trở lại. Từ xa xa có cảm tưởng như ai đó đang bơi vật lộn với sóng nước.
Mỗi khi mẩu cây trôi nổi ở giữa sông Ivan Germogenovich lại lo lắng dừng lại theo dõi: “Liệu có phải bọn trẻ đang bơi đó không?”
Ông lội xuống sông, nước đến thắt lưng, sẵn sàng lao xuống cứu. Nhưng khi mẩu cây lại gần, nhìn thấy rõ những cành khô trần trụi, ông thở ra nhẹ nhõm:
- Phù!
Và ông lại đi tiếp.
Con sông uốn khúc ngoằn ngoèo rất lâu giữa rừng núi tối đen rồi cuối cùng trải rộng ra thành một dải nước rộng phản chiếu ánh sáng óng ánh.
Ivan Germogenovich dung tay gạt những cành cây ướt, đi ra khỏi cánh rừng và bất giác dừng ngay lại.
- Bọn trẻ kia rồi!
Karik và Valia đang bơi dưới sông tràn ngập ánh trăng. Ivan Germogenovich thì thào:
- Đúng rồi! Đúng bọn chúng rồi!
Kia là Karik đang bơi ở giữa sông. Phía bên phải cậu gần bờ hơn là Valia. Đầu của chúng biến mất xuống mặt nước rồi lại hiện lên như những chiếc phao. Chắc chúng đã kiệt sức lắm rồi không khéo sắp chìm đến nơi.
- Trời ơi! Làm sao tới kịp được thì may quá!
Giáo sư nhảy xuống sông. Dòng chảy cuốn ông dọc theo bờ. Ivan Germogenovich gọi to:
- Cố gắng giữ vững nhé!
Dùng tay rẽ nước ông bơi lại cứu bọn trẻ.
Mỗi sải tay lại làm khỏang cách giữa ông và bọn trẻ rút ngắn lại.
Bây giờ giáo sư đã bơi sát gần bọn chúng và chìa tay ra... Nhưng cái gì thế này?
Ông nhìn thấy một thân hình có khớp uốn cong hình chữ S ở dưới nước. Giáo sư bực bội thốt lên:
- Trời! Đồ chết tiệt!
Và ông vội vã bơi trở lại bờ.
Ánh trăng huyền ảo làm ông nhận lầm những con ấu trùng của ruồi vằn là hai đứa trẻ.
Chúng giữ nổi trên mặt nước bằng cái đuôi rất kỳ lạ, trông giống như bộ tóc giả bị rối bù.
Lũ ấu trùng này chúi đầu xuống nước, thỉnh thoảng đớp lấy những con vật khù khờ bơi qua. Chúng thở bằng cái đuôi lông lá của mình.
Hồi còn trẻ giáo sư đã từng đi bắt những ấu trùng này về nuôi trong bể cá. Chúng biến thành ruồi có vằn đen - vàng giống như con ong. Thậm chí chúng còn đẻ trứng vào những cây hoa dưới nước trong bể cá.
Giáo sư đã từng viết sách về cào cào nghe bằng chân và ấu trùng ruồi vằn thở bằng đuôi.
Giá vào lúc khác thì khó mà lôi được Ivan Germogenovich đi khỏi chỗ khác khi gặp những côn trùng kì lạ này. Nhưng bây giờ thì ông chẳng có bụng dạ nào để ‎ đến chúng.
Giáo sư mò mẫm bước chân lên bờ.
Run lên vì lạnh, ông chạy cho nóng người.
Thỉnh thoảng ông dừng lại lắng nghe. Nhưng chỉ thấy tiếng tim ông đang đập mạnh và tiếng gió reo trên đầu. Thấy có một đồi cao ở gần, ông chạy ngay lên đỉnh, khum tay lại gọi to:
- Ka-a-rik ! Va-a-lia!
Rồi ông chạy xuống bờ sông.
Ivan Germogenovich suy nghĩ:
- Hay là thả một chiếc bè xuống nước? Vần độ chừng ba khúc gỗ xuống sông rồi kết nó lại là thành bè. Đi bè sẽ mau đuổi kịp bọn trẻ hơn.
Nhưng giáo sư cũng khỏi cần phải kết bè.
Giống chuyện thần thọai, cái bè tự trôi vào bờ như có phép màu.
Nó dừng lại gần bãi cát và quay tròn một chỗ. Ivan Germogenovich reo lên:
- Tuyệt quá!
Ông lấy đà nhảy lên bè và lúc lắc cho nó rời khỏi bãi cát. Cái bè rung rinh lắc lư trên sóng nước rồi từ từ trôi theo dòng chảy. Ngay lúc đó lại có một chiếc bè nữa trôi ngang giáo sư. Sau đó có rất nhiều bè nối tiếp trôi qua. “Lạ thật! Ở đâu ra mà lắm bè thế?” - Ivan Germogenovich nghĩ.
Dưới ánh sáng trăng giáo sư chăm chú xem xét con tàu kì lạ của mình. Ông nhận thấy mình đang đứng trên những khúc gỗ nhọn cả hai đầu. Những khúc gỗ trong giống như những điếu xì gà khổng lồ nằm xếp sát chặt bên nhau tựa như có ai đó gắn chúng lại. Giáo sư cúi xuống sờ tay vào những khúc gỗ rồi bối rối lẩm bẩm:
- Có ai ngờ... Cái bè lại là thế...
Mặc dù chỉ có ánh sáng trăng ông cũng nhận ra những điếu xì gà kinh khủng này.
Con tàu Ivan Germogenovich đang đi chở món hàng đặc biệt: các khoang của nó chứa đầy bệnh sốt rét vì mỗi điếu xì gà chứa một con ấu trùng muỗi Anôphen truyền bệnh sốt rét.
Ivan Germogenovich cười gằn:
- Mình có ngờ đâu lại phải làm thuyền trưởng con tàu chở bệnh sốt rét.
Bên phải, bên trái giáo sư có rất nhiều con tàu đang mang bệnh sốt rét lướt đi vượt lên trước. Rõ ràng là ở đâu đó trên thượng nguồn những con muỗi Anôphen đang đẻ trứng.
Đôi lúc cũng có cả trứng muỗi thường trôi trên sông.
Chúng xếp thành từng xấp dựng đứng, nhìn xa rất giống những cái thuyền.
Cứ đến mỗi chỗ uốn khúc của sông, Ivan Germogenovich lại nghển cổ chăm chú nhìn vào bóng đêm xem có thấy quả hồ đào dạt vào bờ hay vũng lạch nào không?
Đã đi hết những bờ sông có rừng. Con sông ngoặt về phía khác, chảy bên những đồi núi trọc nối tiếp nhau.
Trời đã sáng.
Mặt trăng mờ nhạt. Những vì sao theo nhau lặn như có ai thổi tắt chúng. Chỉ có một ngôi sao xanh đơn độc còn treo sát trên các ngọn đồi.
Dòng nước siết cuốn cái bè dạt vào gần bờ Ivan Germogenovich đứng gần mép bè, chà xát bàn tay lạnh giá khắp ngực và cạnh sườn.
Con sông chảy rẽ về bên phải. Đột nhiên giáo sư nghe tiếng ai yếu ớt vọng đến từ xa sau những ngọn đồi.
Ivan Germogenovich rùng mình, tim đập dồn dập.
- A...a! – Ai đó kêu to trên bờ.
Giáo sư chạy trên chiếc bè tròng trành gào thật to.
- Karik ! Valia !
- Ivan Germogenovich! – Tiếng gọi vọng đến từ sau những quả đồi.
Ivan Germogenovich càng cuốn qúyt thêm:
- Ở đây! Ở đây! Lại đây!
Từ sau ngọn đồi hiện ra cái đầu của Karik rồi đến vai. Cuối cùng Karik nhảy lên ngọn đồi, hoang mang nhìn khắp xung quanh.
- Lại đây! Karik! Lại đây! – Ivan Germogenovich gọi lớn.
Nhìn thấy giáo sư Karik khóc nức nở lên một cách lạ lùng, rồi cắm đầu chạy về phía con sông.
- Bác cặp bờ vào đây mau lên! – Cậu vừa kêu lên vừa vẫy tay rối rít.
- Bác dừng ngay đây mà, cháu ơi! – Và giáo sư ra sức dùng tay chèo nhanh hơn.
Nhưng cái bè không còn ngoan ngoãn theo sự điều khiển của ông. Thấy vậy Ivan Germogenovich chạy đến mép bè nhảy xuống nước.
Karik khóc ầm ỹ cũng lội xuống sông.
Giáo sư nhô đầu lên khỏi mặt nước, kêu lên:
- Cháu chạy đi đâu thế kia?
Nhưng Karik không còn tỉnh táo suy xét được gì nữa, lội bừa xuống nước lại phía giáo sư và chỉ dừng lại khi nước đã ngập đến thắt lưng. Giáo sư bơi lại phía cậu bé. Ông lo lắng nhìn vào cặp mắt ướt đẫm của Karik rồi hỏi:
- Sao cháu có một mình thôi? Valia đâu? Có chuyện gì thế?
Karik nức nở:
- Có chuyện rồi ạ! Valia mất tích rồi!
Giáo sư nắm lấy tay Karik hỏi:
- Cháu nói gì vậy? Chuyện xảy ra làm sao? Khi nào? Cháu lạc Valia ở đâu? Sao cháu không nói thế?
- Đầu tiên bọn cháu trôi trong quả hồ đào, rồi đến bờ, bọn cháu chạy đi tìm bác. Sau đó...
Karik khoát tay rồi im lặng.
- Rồi sau thì sao? – Giáo sư thúc giục - Cháu nói đi! Cháu bỏ nó lại đâu?
- Ở đàng kia ạ, sau những ngọn đồi ấy!
- Cháu nhớ chỗ đó chứ?
- Cháu nhớ. Nhưng từ chỗ này lại đó thì cháu không nhớ ra sao. Còn nếu đi từ chỗ quả hồ đào thì cháu sẽ tìm được.
- Ở đàng kia ạ, trong vịnh nước ấy.
Ivan Germogenovich quả quyết nói:
- Thế này nhé! Thoạt tiên ta sẽ đến vịnh nước có quả hồ đào. Đến đó rồi sẽ rõ phải làm gì nữa. Thôi, đi nào!
Giáo sư và Karik bước lên bờ lặng lẽ bước đi trên mặt đất lạnh lẽo và ẩm ướt.
Ivan Germogenovich nói:
- Cháu chỉ đường đi!
Karik thở dài rồi lại nức nở khóc.
- Vâng! Cháu chỉ đây! Phải đi lại đây ạ!
- Thôi xin cháu đừng khóc! Chúng ta sẽ tìm thấy Valia thôi! Con người sống hẳn hoi chứ đâu phải cái kim... Có thể kêu lên được và nghe thấy được tiếng chúng ta... Thế nào rồi cũng tìm thấy mà!
Cái vịnh hiện ra ở phía trước.
Quả hồ đào đen sì, to tướng lắc lư trên mặt nước xanh như một chiếc xà lan.
Karik khẽ nói:
- Nó ở kia rồi ạ.
- Bác thấy rồi!
Giáo sư dừng lại, hỏi:
- Cháu nhớ được từ đây bọn cháu đi đâu không?
- Cháu nhớ ạ! – Karik đáp – Cháu đi theo bờ sông, còn Valia đi về bên phải, lại chỗ kia kìa.
- Được rồi! - Ivan Germogenovich nói – Dẫn bác đi theo con đường Valia đã đi.
Các khách du lịch lên đường. Khi họ đến lùm cây, Karik nói:
- Tại chỗ này Valia gọi cháu lần cuối cùng rồi sau đó thì mất tích.
- Thế cháu còn nhớ Valia nói gì không?
Karik phân vân đáp:
- Hình như là “Hú à”!
Giáo sư đăm chiêu suy nghĩ:
- Hồi sáng cháu có tìm kiếm ở đây không?
- Cháu có tìm. Lục lọi khắp lùm cây.
- Thế này nhé... Cháu đi sang phải, còn bác đi sang trái - Ivan Germogenovich nói – Có điều không được rời xa lùm cây này. Chúng ta sẽ gặp lại nhau ở đây. Nào đi thôi.
Giáo sư và Karik đi về hai phía khác nhau. Họ vừa đi vừa chăm chú xem xét từng cái hố, ngó vào trong các khe đá, nâng những tàu lá nằm dưới đất lên xem Valia có ẩn trốn hay ngủ quên dưới đó không.
Karik gọi khàn cả tiếng. Nhưng tất cả chẳng mang lại kết quả gì.
Không thấy Valia ở đâu cả.
Sau khi tìm kiếm rất lâu, họ quay trở lại lùm cây. Ivan Germogenovich và Karik mệt mỏi rã rời không lê nổi bước chân. Chẳng ai muốn nói năng chi cả.
Họ ngồi dưới gốc cây, đầu cúi xuống cố gắng không nhìn vào mắt nhau. Ngay trên đầu giáo sư có một cành cây thò ra, trên có những quả cầu màu vàng. Những quả cầu đu đưa kéo theo những cái bóng tròn quét trên mặt đất. Có một quả cầu sống động. Vách của nó động đậy rung rinh. Nó lắc lư trên cành cây một cách khác lạ tựa như muốn nhảy xuống đất.
Những quả cầu khác treo im ả.
Giáo sư thở dài:
- Thôi thì chúng ta lại tìm kiếm một lần nữa vậy. Cháu đi về phía này, còn bác đi về phía sông. Sau đó lại trở lại lùm cây này nhé. Cháu hiểu không?
- Vâng ạ, cháu hiểu!
Ivan Germogenovich đứng dậy rảo bước đi về phía sông.
Karik đi theo hướng ngược lại. Khi cậu cất bước chợt thóang nghe có tiếng gọi ú ớ yếu ớt.
Cậu quay phắt lại.
Giáo sư kêu lên.
- Đừng phí thì giờ vô ích!
Và họ lại chạy khắp các ngọn đồi tìm kiếm thỉnh thoảng lại hú gọi nhau.
Bỗng giáo sư dừng lại.
Ông nhìn thấy những dấu vết lạ bên lùm cây. Đất bị bới lên tung tóe. Dấu chân còn in rõ trên đống đất xốp. Hiển nhiên ở đây có cuộc vật lộn mới xảy ra.
Giáo sư cúi mình sát mặt đất.
Một vết rộng còn mới kéo dải về phía những đồi cát. Giáo sư đứng thẳng dậy:
- Chính là Valia! Phải khẩn trương thôi! Karik! Lại đây mau lên – Ông vẫy tay gọi.
Karik kêu lên từ đàng xa:
- Bác tìm thấy rồi ư?
- Cháu lại đây!
Khi Karik thở hổn hển chạy lại, Ivan Germogenovich lặng lẽ chỉ cho cậu dấu vết cuộc vật lộn trên mặt đất.
Karik tái mặt:
- Cái gì thế này?
Giáo sư khẽ nói:
- Có lẽ chúng bắt Valia tại đây. Rõ ràng là cô bé đã chống cự, nhưng...
Giáo sư lặng thinh.
Karik kêu lên:
- Chúng xé xác Valia rồi sao?
Ivan Germogenovich đáp lại không mấy tin tưởng:
- Bác không nghĩ như vậy, nhưng chắc là chúng bắt Valia về hang.
- Bắt về làm gì ạ?
- Chuyện đó để sau, còn bây giờ thì phải mau chóng chạy mau. Chúng tay còn kịp đấy.
Giáo sư và Karik lao chạy theo dấu vết.
Họ chạy đi, mỗi lúc một ca lùm cây, nơi Valia còn đang ở trong bông hoa màu vàng.
Gió thổi bốc cao những đám bụi trên các ngọn đồi, chúng quay cuồng xung quanh giáo sư và Karik, xóa đi những vết chân của họ trên mặt đất.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20][21][22][23][24][25][26]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM