Pair of Vintage Old School Fru
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

KARIK LÀM QUEN VỚI SƯ TỬ KIẾN
- NGỦ ĐÊM TRONG HANG
- KHO DỰ TRỮ CỦA CON ONG HOA
- NHỮNG NGỌN LỬA HUYỀN BÍ
– CON NGỰA PHI THƯỜNG
- CUỘC TẤN CÔNG CỦA RUỒI.

Trong ánh sáng hồng của ráng chiều Valia đứng trước mặt giáo sư và Karik.
Cô bé Valia thực thụ, đang sống hẳn hoi.
Cô cầm chiếc giỏ Diatomê trong tay và chăm chú ngắm nghía những hoa vân của nó. Lúc thì cô đưa sát chiếc giỏ lại gần mắt lúc thì lại giơ cao nó lên đầu rồi nheo mắt ngắm nghía.
Karik phá ra cười:
- Mọi người hãy xem kìa! Trước mắt các bạn là đoạn tiếp theo của bộ phim “Cô gái ở Kamchatka” (1). Cô gái bị mất tích bỗng xuất hiện huyền bí trên bờ biển phía tây.
Ivan Germogenovich không nói gì cả. Ông chỉ ôm chặt Valia vào lòng và lặng lẽ xoa đầu cô.
Valia luồn ra khỏi tay giáo sư, giơ cái giỏ Diatomê ra trước mắt và hỏi:
- Bác làm cái này đấy à? Bằng gì thế hả bác? Sao có mùi ngon thế? Có ăn được không ạ?
Giáo sư nói:
- Cái giỏ thì không ăn được, còn bánh nằm trong giỏ thì ăn được.
Karik lấy bánh trong giỏ ra hỏi:
- Em ăn được mấy cái? Hai hay ba?
Valia vội vã đáp:
- Năm cái! Cho em năm cái !
Ivan Germogenovich và Karik phá lên cười:
- Cái đó gọi là đói mềm đấy! – Karik nói.
- Không sao! Để Valia ăn cho thỏa thích. Cả bác cháu mình cũng ăn luôn một thể. Cháu có muốn ăn không?
- Được đấy bác ạ! – Karik đồng ý.
Các khách du lịch ngồi xuống bóng cây xum xuê.
Giáo sư đặt trước mặt Karik và Valia mỗi người một giỏ bánh rồi mời bọn trẻ ăn.
Valia cắn một miếng bánh, nhai và nói:
- Rất ngon! – Cô bắt đầu ngốn căng phồng hai má.
Giáo sư và Karik nhìn cô mỉm cười.
Karik nháy mắt giáo sư rồi giả bộ ngây thơ hỏi:
- Có phải đúng là ở Moskva có người ăn nhiều như con voi không ạ?
- Bác không nghe thấy nói. – Giáo sư đáp.
- Còn cháu thì nghe thấy nói là ông ấy ăn hết mười đĩa súp.
- Em cũng có thể ăn được chừng ấy! – Valia vừa nói vừa ấn một miếng bánh to vào miệng.
Karich huých khuỷu tay vào Ivan Germogenovich.
- Đến món thứ hai người ấy ăn hết mười lăm đĩa thịt.
- Em cũng ăn được mười lăm đĩa. – Valia nói.
- Sau đó người ấy uống hết hai mươi cốc nước quả. - Karik tiếp tục.
- Em thì uống ba mươi cốc cũng được!
Karik đẩy cái giỏ ra, chúi tay vào cánh hoa.
- Xong xuôi rồi, người ấy buộc khăn vào ngực vào ngực và nói: “Hình như tôi vừa nhấm nháp đôi chút. Bây giờ có thể bắt đầu bữa ăn thực sự rồi đấy”.
- Em cũng...
Valia với tay định lấy cái bánh thứ tám. Nhưng vừa sờ vào chíếc bánh, cô dừng lại ngẫm nghĩ rồi thở dài nói:
- Không, có lẽ em chịu thôi, chẳng ăn nữa.
Ivan Germogenovich vỗ vai Valia nói:
- Nào, bây giờ thì kể cho bác nghe làm sao cháu lại chui vào bông hoa Enoter.
- Cháu với Karik đi tìm bác... Đúng thế không anh Karik?
Karik gật đầu.
- Cháu đi mãi, đi mãi rồi bỗng thấy muốn ăn; thế mà trong rừng thì toàn mùi bánh ngọt. Cháu nghĩ là phải trèo lên cây. Cháu trèo lên. Thế rồi nó sập lại một cái không cho cháu ra. Cháu kêu gào đến ù cả tai ra.
- Chắc là khóc nữa phải không?
- Một chút thôi ạ... ! Sau đó cháu ngủ thiếp đi say đến nỗi chẳng mơ thấy gì cả. Rồi cháu nghe thấy tiếng gọi: “Valia! Valia!”. Cháu muốn tỉnh dậy mà không sao được.
- May là mọi việc kết thúc tốt đẹp. – Ivan Germogenovich nói – Từ này để khỏi lạc nhau nữa, các cháu hãy hứa với bác là không rời bác một bước.
- Cháu xin hứa danh dự! - Valia giơ tay lên nói.
Giáo sư vui vẻ nói:
- Thế thì ta lên đường thôi, các bạn!
Các khách du lịch xách những giỏ bánh theo người và đi dọc theo con sông.
Đến đêm họ tới những ngọn đồi lớn. Tại đây họ ngủ đêm trong một cái hang; đến sáng ăn qua loa mấy cái bánh rồi lại tiếp tục lên đường.
Mấy ngày liền họ đi như vậy, ngủ đêm trong các bông hoa, trong các vỏ sò, trong tổ ong vẽ đã bỏ hoang, thậm chí ngủ cả dưới những tảng đá và trong các hang động ẩm ướt âm u.
Họ ăn mật hoa, mật ong, trứng bướm và uống sữa bò xanh.
Ở thung lũng Ba Con Sông giáo sư giết được một con chim sâu. Ba ngày liền các khách du lịch ăn thịt chim rán và nướng. Chắc thịt cũng còn đủ ăn cả hai tuần lễ nữa nếu như dọc đường họ không bị những con bọ ăn da tấn công và cướp một số lương thực. Suýt nữa thì cả Ivan Germogenovich lẫn Karik đều bị thương.
*
Mỗi ngày các khách du lịch càng đến gần hơn hồ nước mà ở bờ bên kia có ngọn hải đăng.
Theo tính toán của giáo sư thì họ phải đến được bờ hồ vào chiều hôm sau, đêm sẽ bơi qua hồ. Lúc đó sẽ chẳng còn bao xa nữa là tới ngọn hải đăng.
Giáo sư quả quyết với bọn trẻ:
- Chỉ độ hai ba ngày nữa là chúng ta sẽ ở nhà rồi!
Nhưng sự việc xảy ra không theo dự tính của giáo sư.
Khi các khách du lịch đã tới gần hồ nước thì xảy ra một chuyện không may.
Đó là vào một buổi sáng sớm.
Giáo sư và bọn trẻ vừa ra khỏi hang, nơi họ mới ngủ qua đêm. Họ lên đường, dẫm chân lên những giọt sương mai lạnh lẽo. Giáo sư co ro nói:
- Gớm, lạnh ghê thật!
Các khách du lịch vừa đi trên các đồi núi, thung lũng vừa run lập cập. Tưởng chừng như những gót chân trần của họ đặt trên lớp băng có phủ chút ít đất ở trên. Chỉ muốn dừng lại để co chân lên như ngỗng co cẳng trên băng.
Cuối cùng bọn trẻ không chịu nổi, chạy băng lên trước để sưởi ấm người.
Ivan Germogenovich gọi với theo:
- Đừng có chạy xa nhé các cháu!
Nhưng bọn trẻ đã chạy đến dãy đồi xa tít, vừa đuổi nhau; vừa nhảy qua những hố rộng và lạch nhỏ.
Ivan Germogenovich gọi:
- Các cháu quay lại đi! Karik trở lại mau, Valia đi lại đây!
Nhưng Karik chỉ vẫy tay rồi chạy lên dải đồi lởm chởm và biến mất sau đồi.
Ivan Germogenovich lo lắng rảo bước đi. Đột nhiên có tiếng kêu thét lên phía bên kia đồi. Ngay lúc đó Valia hiện ra trên đỉnh đồi. Cô vẫy tay gọi Ivan Germogenovich lại cứu.
- Mau lên! Mau lên!... Chúng nó tấn công! – Cô kêu lên.
Giáo sư cố hết sức chạy thật nhanh, bay vọt lên đồi.
- Nó ở đâu? Ở đâu? – Ông vừa thở vừa hỏi.
- Anh ấy ở chỗ kia kìa! – Valia chỉ tay vào một hố sâu hình cái phễu.
Dưới đất một con vật vùi trong cát ngập đến cổ đang cựa quậy. Cái đầu đen sì to tướng có hai cái móc cong cong thò ra, nhanh nhẹn ném cát và các mảnh đá lên trên. Karik đang đứng trên miệng hố, hoảng hốt lấy tay che đầu và kêu lên cái gì đó nghe không rõ. Cát và đá bắn vào cậu mạnh đến nỗi chốc chốc cậu ngã xuống, đứng lên, rồi lại ngã xuống.
Con quái vật không ngớt bắn vào Karik, cố làm cát bắn mù mắt cậu, còn đá bắn vào chân cậu cho cậu bị ngã.
Bức vách bằng cát của cái hố bị sụt xuống dưới chân Karik và cứ tụt xuống mãi, mỗi lúc một gần thêm hang ổ của con quái vật.
Ivan Germogenovich hét to:
- Quay lưng lại! Quay lưng vào nó!
Nhưng Karik không hiểu gì hết và có lẽ cũng không nghe được gì cả. Lúc đó Ivan Germogenovich nhanh nhẹn chạy xuống dưới nắm tay Karik lôi đi, leo lên khỏi hố theo bờ cát bị sụt, ôm chặt cậu trong lòng.
Một trận mưa đá bay theo sau giáo sư và Karik. Nhưng giáo sư cắn răng không chịu buông Karik ra, tiếp tục bò lên trên, rụt đầu vào vai, nép sát mình vào mặt đất.
Cuối cùng ông đã lên được miệng hố. Thận trọng đặt Karik xuống đất, Ivan Germogenovich bối rối lắp bắp nói:
- Trời ơi! Sao cháu lại thế?... Làm bác sợ hết hồn!
Karik nằm trên mặt đất, người tái nhợt, mắt nhắm nghiền. Một dòng máu mỏng manh chảy trên má. Người Karik từ đầu đến chân phủ một lớp bụi cát dày màu xám. Valia mở to mắt nhìn Karik. Cô quỳ thụp xuống bên cậu, thì thào hỏi:
- Anh ấy còn sống chứ ạ?
- Còn sống!
Ivan Germogenovich cau có vừa đáp vừa đặt một cánh hoa lưu ly đã xếp lại xuống dưới đầu Karik. Valia nhìn về phía cái hố khủng khiếp thì thào nói:
- Trời ơi! Cháu sợ quá ! Nhỡ con quái vật ấy bò ra và nhảy xổ vào...
Ivan Germogenovich giận dữ nhìn Valia, làu bàu nói:
- Nó sẽ không bò ra đâu, nếu như tự cháu không bò lại chỗ nó. Nếu không muốn mất đầu thì đừng có bạ đâu cũng thò mũi vào.
Ông cúi xuống đặt tai vào ngực Karik, xem mạch rồi mấp máy môi nói gì đó không thành tiếng.
Karik thở mạnh ra.
Giáo sư lớn tiếng hỏi:
- Cháu có nghe thấy bác nói không?
Karik nhỏm dậy nhìn giáo sư bằng cặp mắt lờ đờ. Cặp môi yếu ớt mấp máy.
- Nó... đi rồi ư bác! – Karik hỏi giọng yếu ớt.
- Nó đi rồi! – Giáo sư nói – Nhưng còn cháu thì sao? Có thể đứng dậy được không?
- Có lẽ được ạ! – Karik nói.
Cậu đứng dậy, loạng choạng không vững, nghiến răng nói:
- Chúng ta đi thôi.
Các khách du lịch im lặng hồi lâu, nhưng giáo sư không thể giận bọn trẻ lâu được. Khi họ ngồi xuống nghỉ, Ivan Germogenovich nhìn Karik cười nhạt:
- Gớm, anh hùng thật !... Xem kìa! Bò vào hang sư tử kia đấy!
Karik nói:
- Cháu đâu có cố tình ‎! Cháu đang chạy thì đột nhiên gặp cái hố đó. Thế là cháu bị trượt xuống dưới...
- Nếu cháu chăm chú nhìn mặt đất dưới chân mình, chứ không đếm sao trên trời thì đâu đến nỗi. Chỉ chút xíu nữa là cháu thành món ăn trưa của sư tử kiến.
Valia hỏi:
- Bác nói sao cơ ạ? Con ấy gọi là sư tư kiến hả bác?
Ivan Germogenovich gật đầu:
- Đúng là người ta gọi chúng như vậy. Nhưng vừa rồi chưa phải chính con sư tử kiến mà là ấu trùng của nó. Chính nó thì không nằm dưới hố mà bay trên không. Nhưng thường thì nó bò trên các cây cối. Bác nghĩ rằng bọn cháu chắc có lúc gặp nó rồi...
- Nó như thế nào cơ ạ? Giống con gì hả bác?
- Hơi giống con chuồn chuồn một chút. Béo phục phịch mà lười nhác vô cùng. Đậu xuống cái cây nào đó, buông thỏng bốn cánh dài, thế là cứ treo như vậy suốt ngày tựa như bị đóng đinh vào. Con cái con hay gây gổ, ngồi dưới hố ném đá lên, là ấu trùng của nó. Nó săn mồi ở đấy. Các cháu thấy nó làm cái bẫy mới tinh ranh chứ. Các chú lớ ngớ là mắc vào ngay.
- Nó bẫy kiến hả bác?
- Không những kiến mà cả những côn trùng khác nữa. Nhưng cái đáng tức nhất, – Ivan Germogenovich mỉm cười – Là cháu bị con vật không có cả miệng muốn ăn thịt.
- Ủa.. Thế nó định ăn cháu bằng cái gì? Chân ư?
- Đại loại như vậy! – Giáo sư nói – Cháu biết không, con sư tử kiến không có lỗ miệng, nhưng ở trên đầu nó có hai cái móc rất to để cắm vào con mồi hút lấy máu. Chỉ chậm thêm hai ba phút nữa là cháu kịp làm quen với hai cái móc ấy!
Giáo sư đứng dậy nói:
- Thôi, ta đi thôi!
Valia chạy theo giáo sư, còn Karik lê bước đi sau cố chạy theo kịp Valia.
Thỉnh thoảng cơn đau nhói làm cậu nhảy lên và dừng lại.
Cậu có cảm giác dẫm phải những cái kim nhọn.
Tuy vậy cậu vẫn cố đi. Mặt nhăn nhó, răng cắn chặt môi, cậu vẫn gắng đi không để tụt lại sau.
Ivan Germogenovich thỉnh thoảng ngoái lại liếc trộm Karik. Gặp lúc Karik vấp ngã, giáo sư dừng lại, lo lắng hỏi:
- Cháu làm sao thế?.. Có lẽ cháu nên dựa vào bác mà đi! Được không?
- Không! Không! Không sao cả ạ! - Karik vội vã đáp – Có gì đâu .. Cháu dẫm phải viên đá nhọn thôi.
Cuối cùng Karik bắt đầu tuột lại phía sau. Bây giờ cậu không đi được nữa mà nhảy lò cò một chân kéo lết theo chân kia.
Ivan Germogenovich dừng lại:
- Thôi, bác thấy cháu mệt rũ ra rồi đó.
- Không! Không! – Karik phản đối – Cháu còn đi được cả trăm kilômét nữa.
Cậu đứng thẳng dậy, rảo bước đi lên, nhưng mới được vài bước cậu ngã gục xuống, ôm lấy cái chân đau rên rỉ. Giáo sư lẳng lặng xốc Karik lên vai.
- Cháu tự đi được mà. Bác bỏ cháu ra đi! – Karik kháng cự lại.
- Ngồi im! – Giáo sư quát lên – “Tự đi được”! Gớm đi giỏi lắm đấy!
Cõng theo Karik, Ivan Germogenovich cau có bước đi, nhìn xuống dưới chân, Valia đi sát bên với dáng điệu biết lỗi.
Karik ngả đầu trên vai giáo sư và bắt đầu thiếp đi. Chẳng bao lâu mắt cậu nhắm chặt ngủ thật say.
Khi cậu mở mắt thì đã thấy mình nằm trên một hồ nước rộng lớn! Giáo sư đang đứng trên một tảng đá, giơ tay lên trán nhìn sang bờ bên kia, nơi cây sào hải đăng đang đứng trơ trọi.
Karik thấy Valia hỏi gì đó, nhưng cậu không nghe rõ.
Karik ngóc đầu lên lắng nghe, bây giờ thì Ivan Germogenovich đang nói:
- Chúng ta sẽ làm một con tàu rồi bơi qua. Nhưng trước hết phải tìm một căn nhà thuận tiện. Vì chúng ta phải sống trên bờ cả một tuần lễ hoặc có khi tới hai tuần.
- Lâu thế để làm gì ạ?
- Sao lại để làm gì? Cháu không thấy là Karik đang ốm nặng đấy ư?
- Không cần đâu bác ơi! – Karik nói, chống tay ngồi dậy.
- Không cần cái gì?
- Không cần sống trên bờ. Cháu có thể bò lên tàu, thậm chí có thể chèo được nữa.
- Chuyện nhảm nhí! – Giáo sư phẩy tay – Ngộ nhỡ bão nổi lên thì sao? Lúc đó cháu sẽ rơi xuống đáy hồ như một hòn đá.
Ivan Germogenovich cúi xuống bên Karik, thận trọng sờ tay vào đầu gối sưng vù lên của cậu.
- Cháu nhìn xem tím bầm thế này mà! Chắc là đau lắm phải không?
- Đau ạ! - Karik nhăn mặt – Lại rát bỏng nữa, cứ như là bị bàn ủi nóng lên vậy.
Giáo sư ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên đập tay lên trán chạy ra phía hồ nước.
Valia sờ nhẹ đầu ngón tay lên cái chân đau của Karik:
- Úi chà sưng to ghê quá!
- Nếu em mà bị bắn như thế thì còn sưng khắp cả người! – Karik nói, vừa vuốt ve cái đầu gối bị đau.
- Anh đừng tỳ lên cái chân này thì nó mau khỏi hơn. Anh có muốn em tìm cho cái nạng chống không?
Giáo sư trở lại vào lúc đó. Ông căng ra trước mặt một cái lá nhỏ đang nhiễu nước xuống cát. Ông bảo Karik:
- Nào, cháu quay lại đưa cái chân lên đây.
Ông đặt cái lá ướt mát lạnh lên đầu gối sưng và nóng bỏng của Karik rồi nhanh nhẹn cuốn cái lá băng chân đau của cậu lại.
- Thế nào?
- Tốt rồi ạ, - Karik nói – Giống như miếng gạc. Cảm thấy dễ chịu ngay.
- Tốt lắm, cháu hãy nằm yên ; còn bác và Valia đi tìm chỗ ngủ đêm.
May cho các khách du lịch, lần này họ không phải tìm lâu. Suốt bờ hồ đầy những hang động sâu. Giáo sư và Valia xem xét một hai cái rồi cuối cùng chọn cái hang cát khô ráo có vòm mái thấp và lối vào hẹp.
Valia đề nghị :
- Ta chọn hang này bác nhé.
Giáo sư đồng ý.
Ông quay lại bờ, bồng Karik trên tay đem vào trong hang. Ivan Germogenovich đặt Karik nằm gần tường rồi nói:
- Cháu nằm đây nhé ! Có thuận tiện không?
Karik không đáp, cậu đã ngủ thiếp đi. Ivan Germogenovich và Valia ngồi xuống cạnh lối ra vào ăn số bánh mật còn lại dưới ánh sáng chiều yếu ớt.
- Bây giờ thì đi ngủ. - Giáo sư nói.
Sau khi lấp đá lối ra vào hang, các khách du lịch nằm dài trên cát khô và chẳng bao lâu ngủ thiếp đi.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20][21][22][23][24][25][26]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM