Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!

Bỗng trong không trung tiếng gầm rú rền vang. Không hiểu từ đâu nước bỗng ùa tới. Xung quanh những dòng nước đục ngầu mênh mông như biển cả réo sôi ngầu bọt trắng.
Ivan Germogenovich và bọn trẻ đứng trên hòn đảo nhỏ nép sát vào thân cây nấm.
Dòng nước chảy xiết gầm réo cuốn đi tất cả những gì gặp trên đường, làm những cây cỏ đổ rạp xuống mặt đất.
Cây nấm đứng tựa cây tháp trên hòn đảo. Nhưng nước mỗi lúc một dâng cao đe dọa tràn ngập cả đảo lẫn tháp.
Nước đã mấp mé ngay sát dưới chân.
Giáo sư nói:
- Có lẽ gần đây có con suối nào tràn nước qua bờ và thế là…
Ông giang tay ra tỏ ý bất lực.
Valia lo lắng hỏi:
- Thế nước có cuốn chúng ta đi mất không?
Giáo sư lặng thinh không đáp.
Ông cau mày lặng lẽ ngắm nhìn đôi chân mình, cử động những ngón tay đã tê cóng.
Nước dâng lên.
Mặt nước mỗi lúc một nhô cao đe doạ sẽ cuốn các khách du lịch khỏi đảo, lôi tuốt vào trong rừng cỏ rậm rồi dìm chết trong một khe lạch sâu nào ở đó.
Nhìn thấy giáo sư hoang mang bối rối, Karik hiểu rằng Ivan Germogenovich không thể có cách gì cứu vãn được tình thế. Cậu chạm vào bàn tay lạnh giá của giáo sư rồi cả quyết nói:
- Bác Ivan Germogenovich ơi, có lẽ tình hình không đến nỗi tuyệt vọng lắm đâu!
- Cháu có ý kiến gì vậy?
- Phải leo lên cây nấm! – Karik đáp.
- Ừ… ừ… - Giáo sư lơ đãng lẩm bẩm nói - thử trèo lên cây nấm vậy.
Nhưng sau khi nhìn thân cây nấm to tròn, mọc thẳng đứng lên cao, ông lắc đầu thở dài buồn bã: không thể nào leo lên đó được!
Valia ngắm nghía cái vỏ nấm lủng lẳng trên kẽ nứt rồi hỏi:
- Thế nếu leo lên cái mái hiên thì sao? Nó có chịu nổi hay không?
Giáo sư ngó lên cao:
- Tuyệt quá! – Ông sung sướng reo lên – Đó là ý kiến rất hay. Nào, mau lên các bạn! Hay thật đấy!
Ông giúp bọn trẻ leo lên vai ông, rồi từ vai ông chúng bò lên mái hiên. Đầu tiên là Valia, rồi đến Karik.
Valia quỳ xuống cúi đầu ngó qua bờ mái và chìa tay ra cho giáo sư.
- Nào, bác đưa tay ra cho cháu kéo giúp!
Giáo sư âu yếm cháy mắt.
Valia kêu lên:
- Ủa, sao bác lại thế?
- Không sao đâu! Không sao đâu! Bác đứng đây một chút – Ivan Germogenovich nói.
Ông biết rằng bọn trẻ không đủ sức kéo ông lên mái. Vả chăng cái mái cũng không chịu được sức nặng của cả ba bác cháu.
Trong khi đó nước cứ dâng cao mãi. Nó gần như ngập khắp cả đảo và tràn đến chân Ivan Germogenovich. Sóng nước xô vào thân cây nấm, trùm lên đầu giáo sư đang run lên vì lạnh.
Biết làm sao đây?
Bơi đi ư?
Nhưng biết bơi đi đâu?
Chưa đến bờ thì đã chết cóng rồi.
Mà bỏ bọn trẻ một mình sao được?
Giáo sư đứng im, răng đánh vào nhau lập cập, buồn bã nhìn hồ nước đang réo sóng xung quanh.
Nước đã lên đến đầu gối Ivan Germogenovich. Dòng nước chảy xiết như muốn quật ngã ông xuống.
Những cây gỗ lao thẳng vào ông, xô đẩy ông, đập vào đầu gối ông rất đau. Chân Ivan Germogenovich đầy những vết xước rất sâu.
Nước đã tới thắt lưng.
Ông đứng đó, mím chặt đôi môi đã lạnh cóng, cố gắng không nghĩ ngợi gì cả.
Ivan Germogenovich thoáng nghĩ: “Có lẽ bọn trẻ phải tự lo tìm đường về nhà mất!”

(1) Kara- Kum là tên một miền sa mạc ở vùng Trung Á Liên Xô (ND)


KHU RỪNG CHẾT – TÌM CHỖ NGỦ ĐÊM – VALIA TÌM THẤY KHÁCH SẠN RỪNG XANH – GIÁO SƯ TẤN CÔNG CON BỌ SUỐI – ĐÊM ĐẦU TIÊN TRONG THẾ GIỚI MỚI.
- Bác leo lên đây đi! – Bọn trẻ kêu lên, lo lắng nhìn xuống Ivan Germogenovich.
- Không sao, không sao! – Ông đáp, run lên vì lạnh.
Valia nhìn giáo sư, miệng méo xệch như muốn khóc. Karik cau mày, mím chặt môi ngoảnh mặt đi - Cậu không có cách gì giúp được Ivan Germogenovich và cậu cũng không đủ can đảm nhìn bác giáo sư tốt bụng bị chết ngay trước mắt mình.
Ivan Germogenovich nói:
- Các cháu ơi! Nếu có chuyện gì xảy ra với bác thì các cháu đừng quên ngọn hải đăng nhé! Các cháu hãy mau chóng đến đó - Chỉ có cách đó các cháu mới trở về nhà được; bác đã nói kỹ với các cháu rồi. Ngoài ra không có cách nào khác cả.
Không ai đáp lại ông. Bọn trẻ hoang mang bối rối nhìn quanh. Chúng làm bộ tựa như không nghe thấy lời ông. Nhưng cả Karik lẫn Valia đều rưng rưng nước mắt.
Giáo sư chuẩn bị chết.
Chắc chắn ông đã chết, không sống nổi đến chiều, nếu như trận mưa không đột nhiên tạnh hẳn.
Mọi vật xung quanh lập tức trở nên im ắng.
Một vài đám mây còn bay trên cao, nhưng bầu trời đã trở nên quang đãng.
Vầng mặt trời đỏ ối lăn sau những ngọn đồi.
Những giọt mưa thưa thớt hãy còn rơi trên mái nấm. Những buổi chiều hè vui vẻ, tràn ngập ánh sáng mặt trời lặn, đã bừng lên trên mặt đất bốc theo hơi nước ấm áp.
Xung quanh Ivan Germogenovich sóng vỗ ì ầm. Chúng cũng đỏ như mặt trời lặn và cũng tím biếc như bầu trời lúc ban chiều.
Những khúc gỗ và những cây cỏ bật rễ quay lộn, trôi trong dòng nước đục ngầu.
Giáo sư đứng giang rộng hai chân dùng đôi tay tê cóng gạt những thân cây trơn và ướt đang lao vào ông như những con vật sống.
Nước hạ thấp dần.
Một cái cây khổng lồ trôi qua cây nấm, bị sóng xô đẩy từ từ hạ xuống đất. Ivan Germogenovich vội vã đặt đôi chân tê cứng lên thân cây ướt đẫm.
Karik sung sướng reo lên:
- Thế là hết rồi!
Valia vỗ tay reo:
- Nước đi rồi! Đi hết rồi! – Nhìn xem kìa, hết nước rồi, Có thể trèo xuống…
Ivan Germogenovich co ro đôi vai, đổi chân đứng, húng hắng ho rồi nói:
- Phải rồi! Các cháu trèo xuống đi… Phải đi thôi.
Bọn trẻ nhanh nhẹn trèo xuống đất.
Valia nói với giáo sư:
- Chao ôi, bác hoàn toàn lạnh cóng rồi! Bác cháu mình cùng chạy đi. Khi chạy, bao giờ người cũng nóng lên.
Ivan Germogenovich gật đầu:
- Được rồi! Nhưng trước hết cần xem là ta phải đi về hướng nào. Nào, Karik cháu hãy trèo lên cây xem ngọn hải đăng ở đâu.
- Vâng, thưa bác Ivan Germogenovich.
Karik chạy đến một thân cây cao có mấu. Cậu bám vào những mấu cây hãy còn đang ướt, nhanh nhẹn trèo lên cao.
Thân cây lắc lư.
Những dòng nước lạnh chảy theo lá cây như theo ống máng tuôn chảy lên người Karik.
Karik rùng mình, nép sát vào thân cây. Nhưng lập tức cậu giũ nước như con mèo rồi lại trèo tiếp.
Đã lên đến đỉnh cây cỏ.
Đỉnh cây trĩu xuống dưới sức nặng của Karik.
Cậu khẽ lắc lư, quay đầu về bên phải, rồi bên trái.
Ở phía dưới, rừng cây nối tiếp nhau chạy dài đến hết tầm mắt. Nhưng bây giờ rừng không còn giống như trước nữa. Mọi cây cối đều ngả về một phía tựa như bị đốn ngã.
Những cái lá to rộng uốn cong dưới sức nặng của những quả cầu nước khổng lồ trong suốt như đúc bằng thuỷ tinh pha-lê. Mặt trời lặn phản chiếu ánh sáng đỏ tía trên bề mặt những giọt nước.
Khắp khu rừng như có trăm nghìn ngọn lửa đang cháy sáng.
Karik run rẩy vì lạnh, xoay người trên cây nhìn về phía sau.
Xa xa về phía tây cậu nhìn thấy cây cột đơn độc. Trên đỉnh cột lá cờ ướt đẫm treo rũ xuống.
- Nó kia kìa! Karik kêu lên, vungtay về phía tây - phải đi tới đó; về phía đó.
Ở dưới, Valia kêu lên:
- Nhìn thấy rồi, nhìn thấy rồi!
Karik nhanh nhẹn tụt xuống đất.
Các khách du lịch lên đường đi sâu vào trong khu rừng cỏ rậm rạp.
*
* *
Trong khu rừng yên tĩnh.
Thỉnh thoảng những quả cầu nước rơi xuống đất vang động rồi sự tĩnh mịch chết chóc lại trở lại.
Không thấy bóng dáng một con vật sống nào cả. Mọi vật xung quanh tựa như chết trong giấc ngủ say, hệt như vương quốc bị phù phép trong chuyện cổ tích.
Valia hỏi:
- Những cái con… ấy biến đi đâu mất rồi hả bác? Mưa giết chúng hết cả rồi hay sao?
- Những con ấy là những con gì?
- Những con thú khác nhau, những con thú rừng ấy mà…
- Cháu muốn nói những con côn trùng phải không?... Chúng ở quanh đâu đây – Giáo sư co ro xuýt xoa đáp lại – Chúng ần náu ở đâu đây thôi!
- Chúng ngủ ư bác?
- Chúng hong mình cho khô.
Ivan Germogenovich xoa mạnh đôi tay tê cứng và rảo bước đi nhanh hơn – Ông vừa đi vừa nói:
- Tất cả những con biết bay và biết nhảy trong rừng cỏ, sau trận mưa bao giờ cũng chờ mặt trời làm khô thân mình chúng. Lúc đó chúng sẽ lại chạy nhảy và bay đi… Chúng cũng kiên nhẫn ngồi như vậy mỗi buổi sáng, mình ướt đẫm sương đêm, chờ đón mặt trời mọc.
Karik phì cười:
- Như thế càng hay! Cho chúng hong mình cả năm cháu cũng không tiếc.
Valia nói:
- Như vậy chỉ có mỗi mình chúng ta ở trong rừng hả bác? Thế mà cháu cứ sợ lúc mình nằm ngủ chúng sẽ tấn công. Còn bây giờ, cháu chẳng phải sợ gì nữa.
Bọn trẻ vui vẻ hẳn lên.
Chúng vừa đi, vừa chuyện trò ba hoa không ngớt, rồi lại bày đặt trò chơi. Chúng đuổi bắt nhau trong rừng, gọi nhau ầm ĩ và ẩn trốn sau những thân cây cỏ.
Karik có lúc chạy vọt xa lên phía trước, còn Valia liều lĩnh thó mũi vào từng khe vách và cửa hang. Cô muốn nhìn xem bộ dạng những con quái vật của rừng cỏ sau cơn mưa ra sao.
Giáo sư theo dõi Karik và Valia mỗi lúc một lo ngại hơn - Cuối cùng ông giận dữ nói:
- Này, các cháu đừng tưởng rằng tất cả các côn trùng bây giờ sẽ hiền lành ngồi đợi mặt trời mọc… Chỉ cần trời tối hẳn là các ác thú ban đêm sẽ bò ra từ các hang động. Những ác thú ban đêm có lẽ còn đáng sợ hơn ác thú ban ngày… Nói chung các cháu không nên thò mũi vào những khe hở.
Bọn trẻ đưa mắt nhìn nhau. Valia ỉu xìu nói:
- Chúng cháu không biết có những ác thú ban đêm.
Chúng nắm tay nhau đi theo Ivan Germogenovich, không dám tụt lại sau cũng không đám chạy lên trước.
Mặt trời đã lặn hẳn.
Trong rừng tối đen và im ắng khác thường. Cây cối đen xì như bức tường vây quanh các khách du lịch. Gió reo trên đầu buồn não ruột. Thỉnh thoảng những giọt nước rơi xuống đất vang động như tảng đá rơi.
Đi trong đêm tối thật khó khăn.
Giáo sư và bọn trẻ xô phải cây cối mỗi lúc một nhiều hơn, chốc chốc lại vấp ngã.
Cuối cùng Ivan Germogenovich đứng lại nói:
- Khoan đã các cháu! Cứ thế này chúng ta đều lạc mất. Vả lại cũng đến lúc phải lo chỗ ngủ đêm rồi. Bác nghĩ rằng tốt nhất bây giờ chúng ta nên đi dàn hàng ngang ra. Cố nhiên không nên để mất liên lạc với nhau.
Valia thì thầm:
- Tối quá, chúng ta có thể lạc nhau mất.
- Chúng ta sẽ hú gọi nhau luôn.
- Rồi sau thế nào ạ?
- Sau đó phải chăm chú tìm kiếm một chỗ hẻo lánh… Ai gặp chỗ thuận tiện cho việc ngủ đêm, thì gọi to lên… Các cháu đồng ý không nào?
Karik và Valia đồng thanh đáp:
- Đồng ý ạ!
Các khách du lịch tản ra những phía khác nhau.
Valia đi dọc theo con suối rộng. Karik đi kế bên tay trái cô, còn xa hơn nữa là Ivan Germogenovich.
- Các cháu nhìn kỹ vào nhé! - tiếng giáo sư vang lên.
- Hú à! – Valia kêu.
- Hú à! – Karik trả lời.
Bỗng nhiên Valia cảm giác có con gì đang động đậy ở bên cạnh.
Cô bỏ chạy thì lại nghe tiếng chân vội vã đuổi theo sau lưng.
Valia dừng lại nấp vào sau một cái cây. Cô bé hoảng sợ.
- Hú à! – Valia kêu lên.
- Ê… hê… hê! Tiếng hai người đáp lại ở đâu đó sau những bụi cây.
Giáo sư và Karik ở rất gần. Valia yên tâm lại đi tiếp, nhưng ngay lập tức lại nghe thấy tiếng bước chân thận trọng ở phía sau.
- Ai? Ai đó? – Valia kêu lên. Không đợi trả lời, cô bỏ chạy về phía khu rừng tối đen.
Cô chạy vấp nhưng không dám dừng lại cũng không dám ngoái cổ lại nhìn.
Đột nhiên trong bóng tối nhô lên một bức tường cao. Đang đà chạy Valia suýt nữa lao vào tường. May mà cô kịp đưa tay ra phía trước.
Bàn tay cô đụng phải tảng đá lạnh lẽo.
- Hú à! – Valia kên.
- Hú à! – Karik đáp lại ngay.
Valia thở mạnh, bước đi lần theo tảng đá.
Đất dưới chân cô kêu nhóp nhép. Chân thụt trong đám bùn.
Đi được vài bước Valia dừng lại. Trước mặt cô là một vũng nước sâu và rộng.
“Ta đi vòng qua nó từ phía kia vậy!” – Valia nghĩ thế và đi ngược trở lại.
Cô đến được một chỗ khô ráo, lần tay theo vách đá định đi vòng quanh nó. Nhưng đi được vài bước cô bỗng cảm thấy có khoảng trống dưới tay mình.
Valia dừng lại.
Trong bóng đêm hiện ra lối vào hang đen ngòm.
Cô kêu lên:
- Ở đây, ở đây, tìm thấy rồi!
Karik từ sau những lùm cây chạy lại. Cậu ngắm nghía tảng đá rồi nhìn Valia giận dữ nói:
- Thế mà cũng gọi! Đây là một tảng đá. Một tảng đá to… Định chui xuống dưới tảng đá ngủ à?
Valia nói:
- Ngủ ở trong đó chứ! Anh nhìn xem!
Cô đẩy anh lại gần lối vào rộng và tối đen. Lối vào dẫn đi sâu vào trong tảng đá.
Karik lùi xa khỏi tảng đá một chút, ngắm nghía nó với bộ dạng như chuẩn bị mua tậu ngôi nhà. Karik gật gù ra vẻ quan trọng nói:
- Hừ, cũng được đấy! Một khách sạn tươm tất!
Đó là một cấu trúc bằng đá dài dài hơi giống điếu xì gà.
Nó nằm giữa những thân cây có đốt, như thể có một lực sĩ khổng lồ nào trong thần thoại vác nó đến và đặt vào đây.



***Xem trang:
[1][2][3][4][5][6][7][8][9][10][11][12][13][14][15][16][17][18][19][20][21][22][23][24][25][26]

TOP WAP WORLDWIDE


mobiV trang ch

© GIAITRI102.TK
Thanks to XTGEM

XtGem Forum catalog